Home / Bài Viết / Trò chuyện cùng chiếc lá

Trò chuyện cùng chiếc lá

Sau khi đọc tác phẩm “Chiếc lá cuối cùng” của nhà văn O. Henry, các bạn học sinh lớp Nghĩ và Viết 6-7-8 đã tưởng tượng ra một cuộc gặp gỡ với chiếc lá. Khung cảnh lúc ấy ra sao? Điều gì muốn nhắn nhủ với một chiếc lá trơ trọi trên cành? Xin mời các gia đình cùng đọc những suy nghĩ và sáng tạo của các bạn trẻ.

Mùa thu đã đến. Mùa gặp lại, mùa hội ngộ. Mùa của những niềm vui đan xen, mùa lá vàng rơi đầy khoảng sân nhỏ trước hiên nhà, mùa cây cối cùng nhau thay áo, chuẩn bị cho mùa đông giá rét. Như mọi hôm, tôi đi học, đi giữa những chiếc lá xào xạc rơi. Giữa khung cảnh đất trời thay đổi, bầu trời như được nhuộm sắc đỏ, vàng của những chiếc lá, cái cây trơ trụi, cô đơn trước khung cửa bệnh viện lại là thứ khiến tôi tò mò nhất. Trên thân gỗ xù xì, to lớn, chỉ còn lại đúng một chiếc lá, đang dần ngả từ sắc xanh tươi sang màu vàng chớm đỏ. Tôi tiến lại gần, khe khẽ hỏi:

“Bạn lá ơi, sao bạn lại cô đơn một mình như vậy? Những người bạn của bạn đâu hết rồi?”

Bỗng một cơn gió thoảng qua, nhẹ lay chiếc lá. Lá nghiêng mình đáp lại tôi:

“Những người bạn của tớ chẳng còn ở đây nữa rồi. Giờ chỉ còn mình tớ và mẹ cây ở đây thôi.”

Sự tò mò và hàng nghìn câu hỏi xâm chiếm lấy tâm trí tôi, nên tôi bèn đánh liều hỏi thêm một câu nữa:

“Thế tại sao cậu không đi với những người bạn của mình? Ở đây chẳng phải sẽ cô đơn lắm sao?”

Một cơn gió nữa lại thổi qua, mạnh hơn cơn gió lúc trước. Lá rung rinh đáp lại tôi:

“Đúng là cô đơn thật, nhưng mình không sợ sự cô đơn. Nhiều khi nỗi buồn bủa vây mình vì cạnh bên giờ chẳng còn ai nữa, nhưng mình vẫn muốn sống. Mặc dù mình chỉ là một chiếc lá tầm thường, nhỏ bé, nhưng có mình, thân cây này sẽ sống động hơn, màu sắc hơn.”

Nói đoạn, lá quay lại, chỉ về hướng một chiếc cửa sổ phòng bệnh:

“Vả lại, có một sự sống nữa trong kia đang dựa vào mình để có thêm động lực cố gắng chiến đấu với bệnh tật. Tớ rơi xuống, đồng nghĩa với việc chị ấy từ bỏ hy vọng sống; vậy nên tớ vẫn đang đương đầu với nắng gió mỗi ngày để sống sót, để tiếp thêm động lực sống cho sinh linh kia.”

Tôi lắng nghe một hồi, gật gù cảm thán. Chiếc lá này, dù nhỏ bé nhưng lại biết nghĩ cho người khác, thật tuyệt vời làm sao. Ghé tai dặn dò chiếc lá rằng phải kiên trì chiến đấu, trở thành “trợ thủ tinh thần” cho chị gái trong phòng bệnh kia, tôi từ từ cất bước đến trường giữa làn lá đỏ, lòng vẫn còn ngẫm nghĩ về cuộc hội thoại ngắn ngủi giữa bản thân và chiếc lá cuối cùng trên thân gỗ to lớn đó.

Trần Phương Phương

Ảnh: internet

Mùa thu đã tới. Những hàng cây buông bỏ những chiếc lá xinh đẹp mà chính nó đã cất công tạo ra để chống chọi với mùa đông khắc nghiệt đang tiến đến gần. Đang đi dạo trên một con phố vắng vẻ một mình, em bỗng nghe thấy một tiếng xào xạc như thì thầm bên tai em. Ngước lên trên, một chiếc lá cuối cùng hiện ra trước mắt em. Nó run rẩy, nó lay động như muốn nói cho em một cái gì đó trước khi sự sống lìa xa khỏi nó. Em ghé tai sát vào nó, nó liền tâm sự cho em về cuộc đời của nó. Nó bảo rằng nó chưa sống một cuộc đời viên mãn, nhưng nó đã phải tàn quá sớm. Em bảo nó rằng, tuy kiếp này nó không sống được như mong muốn, nhưng sự hi sinh của nó sẽ mở ra cánh cửa mới cho những mầm non khác mọc lên. Và kiếp sau, có khả năng nó sẽ có thể sống và làm những gì nó muốn. Vừa dứt lời, nó rụng xuống, rồi một cơn gió cuốn chiếc lá bay đi. Em giật mình, cảm giác như em vừa đi vào một giấc mơ. Có lẽ nó chỉ là em tưởng tượng, nhưng nó rất thật, tựa như em vừa nói chuyện với một ai đó vậy…

Trần Gia Hiển

-*-*-

Chiếc lá: Chào bạn!
Tôi: Chào bạn!
Chiếc lá: Bạn học lớp mấy rồi vậy? Sao bạn cao quá vậy?
Tôi: Mình học lớp 8. Mình cao vì mình hay đi bơi, chơi bóng rổ, chơi cầu lông,…
Chiếc lá: Việc học tập của bạn như thế nào rồi? Việc học của bạn vẫn ổn chứ?
Tôi: Việc học của mình ổn hơn năm ngoái nhiều rồi. Việc học tập của mình đương nhiên là ổn rồi.
Chiếc lá: Tôi cảm thấy thật cô đơn khi ở lại một mình trên cành cây sau cơn mưa dữ dội do ảnh hưởng của bão.
Tôi: Mình hiểu cảm xúc của bạn, mai này khi nắng lên cây sẽ đâm chồi lá mới. Bạn sẽ có những người bạn bên cạnh.
Chiếc lá: Tôi cảm ơn bạn đã động viên tôi.
Tôi: Không có gì đâu bạn. Mình có việc phải đi nên chào tạm biệt bạn và hẹn gặp lại bạn vào dịp khác nhé. Sẽ có những người khác làm quen, trò chuyện và chú ý đến bạn thôi. Lạc quan lên bạn ơi.
Chiếc lá: Ừ! Chào tạm biệt bạn!

Phạm Thị Hà Anh

Từ năm 2013 đến nay, khoá học Nghĩ và Viết của CLB Đọc sách cùng con luôn được đều đặn tổ chức và đồng hành cùng các bạn trẻ trong năm học. Với mong muốn tạo cảm xúc tích cực cho các bạn khi đến với tiếng Việt và văn học, tự tin diễn đạt suy nghĩ, ý tưởng của mình, lớp Nghĩ và Viết tập trung trang bị cho các bạn “bộ công cụ tự khám phá kiến thức” gồm các thao tác tư duy và kĩ năng làm việc với văn bản, tự đọc, tự học.

Để được tư vấn chi tiết và giải đáp thắc mắc, xin liên hệ

CLB Đọc Sách Cùng Con

Địa chỉ: P104 – K7 – Khu TT Bách Khoa, Hai Bà Trưng, Hà Nội

Số điện thoại: 024 6290 3874 / 0904 605 898 / 0981 959 574

E-mail: docsachcungcon2010@gmail.com

About DuongMy

Scroll To Top