Home / Tin Tức / Chúc mừng nhà văn Vũ Hùng nhận Giải Vàng Sách Hay Việt Nam 2016

Chúc mừng nhà văn Vũ Hùng nhận Giải Vàng Sách Hay Việt Nam 2016

Các thầy cô giáo, các bố mẹ và các bạn nhỏ chúc mừng nhà văn Vũ Hùng nhận Giải Vàng Sách Hay Việt Nam 2016 với bộ sách viết cho thiếu nhi đã được NXB Kim Đồng xuất bản trong năm 2016.

Chúng cháu kính chúc ông luôn mạnh khỏe để có thể gửi tặng các độc giả, đặc biệt là các độc giả nhí thêm nhiều tác phẩm hay. Nhân dịp này, CLB Đọc sách cùng con xin đăng tải toàn bộ Bài viết của tác giả Thụy Anh về tác phẩm của Nhà văn Vũ Hùng.

Chân dung nhà văn Vũ Hùng

Bài viết  về sáng tác của nhà văn Vũ Hùng.

 VŨ HÙNG VÀ NHỮNG CUỐN SÁCH MANG THÔNG ĐIỆP CỦA CÁI ĐẸP

Nhà văn người Bỉ Maurice Maeterlinck, tác giả vở kịch “Con chim xanh”, từng nói: “Cái đẹp không mất đi mà không để lại dấu vết. Chớ sợ gieo hạt mầm cái đẹp khắp nơi trên đường bạn đi qua. Những hạt mầm ấy nằm đó hàng tuần, có thể hàng năm, nhưng chúng không tan biến mà như những viên kim cương, cuối cùng vẫn sẽ có ai đó nhận thấy ánh lấp lánh của chúng, nhặt lên và hạnh phúc bước đi”.

Có thể nói, Vũ Hùng là nhà văn đã cần mẫn “gieo hạt mầm cái đẹp khắp nơi”, qua hơn 40 đầu sách, suốt chặng đường cầm bút của mình. Và cho đến bây giờ, chúng vẫn là những viên kim cương được bạn đọc các thế hệ nhận ra và hạnh phúc đón lấy. Đọc Vũ Hùng, những câu chuyện kỳ diệu về rừng Trường Sơn, bầy voi, muông thú khiến người đọc ngợp đi trong cảm giác thăng hoa của vẻ đẹp tâm hồn khi đến với một vùng thiên nhiên lộng lẫy. Vẻ đẹp ấy là vẻ đẹp có thật đã từng và đang tồn tại đâu đó trên đời này, nhưng cũng có thể là vẻ đẹp hồn nhiên đầy hương sắc trong tâm trí mà mỗi người thuở thiếu thời vẫn thường hướng tới.

 Mỗi nhà văn có một lựa chọn riêng cho mình về cách thể hiện quan điểm với thế giới. Có những tác phẩm phơi bày cái xấu, lên án cái ác, khiến người đọc day dứt, trăn trở, muốn thay đổi bản thân, góp phần thay đổi cuộc sống. Còn Vũ Hùng, ông chọn viết về cái đẹp, và chọn cách viết đẹp. Đó là đóng góp của Vũ Hùng vào việc vun đắp cho sự tinh tế, nhân văn của tâm hồn con người, đặc biệt là tâm hồn con trẻ.  

Cái đẹp trong ngòi bút Vũ Hùng được thể hiện ở 4 khía cạnh sau:

  1. Những áng văn lộng lẫy đánh thức niềm vui sống;
  2. Cái đẹp đến từ kiến thức và hiểu biết;
  3. Cái đẹp cổ vũ những vẻ đẹp khác và cảnh báo cái xấu;
  4. Cái đẹp khuyến khích, kêu gọi, gợi mở và thúc đẩy mọi sự bắt đầu…

Các thành viên CLB Đọc sách cùng con chúc mừng nhà văn Vũ Hùng  (Ảnh: Tô Chiêm)

Những áng văn lộng lẫy đánh thức niềm vui sống

Đọc Vũ Hùng, tôi thường phải dừng lại giữa chừng để lắng nghe niềm hân hoan đang dâng lên trong lòng, niềm hân hoan như hạt mầm được gieo, lớn dần lên cùng từng câu chữ, từng đoạn, từng áng văn thấm đẫm gió ngàn, hơi mưa, hơi đất và những âm thanh kỳ diệu của tự nhiên. Người đọc dường như đã có cả thế giới trong bàn tay nhỏ bé của mình. Những tưởng bạn sẽ ngợp trong đó. Nhưng không, Vũ Hùng đưa thiên nhiên về với người đọc cứ nhẹ nhõm, tỉ mẩn, nhẩn nha, và đầy âu yếm, đến độ thiên nhiên trở nên quen thuộc với tất cả vẻ đẹp kỳ vĩ của nó, như thể ta vẫn từng sống trong một căn nhà ấy, mà mỗi ngày, cùng nhà văn, ta phát hiện ra những góc đẹp nao lòng.

Không cần lựa chọn, giở bất kỳ trang sách nào, ta cũng chạm được vào góc đẹp ấy. Những áng văn thấm đẫm thiên nhiên, sắc màu, âm thanh, mùi hương và những cụng cựa đầy sức sống mỗi mùa.

Tôi đoán rằng Vũ Hùng là người biết chơi nhạc. Hay chí ít, ông cũng có đôi tai thính nhạy với âm nhạc. Ngòi bút của ông khiến âm thanh vang lên hài hòa khắp nơi. Bắt đầu từ những “tiếng rộn ràng, tiếng thăm thẳm, tiếng thánh thót bâng khuâng” của thời thơ ấu nơi phố thị êm ái trong “Mái nhà xưa”, ông học cách không bỏ qua những âm thanh của núi rừng. Từ tiếng cú đêm kêu “hu hu” trong rừng già vắng lạnh, tiếng gió rít qua vách đá, tiếng chim gầm ghì “thở dài phiền muộn” đến những buổi sớm nghe rõ tiếng đá cuội rơi lóc cóc trên sườn núi, tiếng rộn rã các loài gia cầm gia súc của những ngôi làng bên bìa rừng, lại qua những nơi có tiếng thác nước gầm réo, tiếng rống “ầm vang, trầm trầm và sang trọng” của loài voi khi trăng lên, tiếng lao xao của lũ chim mùa gọi Thu về… Nhà văn lắng nghe rừng và đồng cỏ bằng cảm giác nhạy bén của người từng sống cùng  thiên nhiên cả đời. Ông nghe được cả tiếng “lao xao như ru” của những mùi hương thầm kín tỏa ra từ cuộc sống phóng khoáng xung quanh.

Bên cạnh âm thanh là vẻ đẹp biến hóa của màu sắc được “họa sĩ” Vũ Hùng vẽ lại bằng vẻ đẹp biến hóa của ngôn từ. Đó luôn luôn là những từ giản dị không có gì lạ cả, nhưng được viết ra khi thì hồi hộp, âu lo, lúc lại thơ thới thong thả. Tất cả đều mang độ mỹ cảm cao: “Ánh nắng le lói phía chân trời rọi lên những tảng mây khiến chúng tím sẫm. Tôi đi trong những ráng đỏ. Không gian đầy dấu hiệu của một chiều giông bão: những cánh chim bạt gió, những chiếc lá xoáy tròn trong đám bụi. Rồi nắng tắt và tất cả chìm trong bầu trời đen âm u.” (Sống giữa bầy voi). “Rồi nắng tắt. Sương lam rơi. Mặt trời đã xuống khuất dãy núi, bóng tối tím ngắt buông rộng. Một con bê lạc mẹ chạy xô vào tấm phên rào, gào vài tiếng buồn bã.” Và rồi “trăng đã ló ra sau rặng cây và dần lên cao. Con suối lúc trước chảy thầm trong bóng tối nay đã lóe sáng thành một dải lụa sóng sánh. Đám lửa đỏ rực ngả màu xanh nhợt, giống như ngọn lửa khi ta đốt rượu” (Giữ lấy bầu mật.

Khứu giác thính nhạy của người đi rừng không thể không phát hiện ra những mùi hương, đôi khi được miêu tả trong một nỗi niềm riêng tư của nhân vật, kể cả có buồn thì cũng tuyệt đẹp: “Đứng trong gióng gỗ, chúng tôi nhớ thảo nguyên bao la. Mỗi khi có làn gió từ công viên thổi vào mang theo mùi hoa lá, chúng tôi lại buồn bã hí lên.” (Chú ngựa đồng cỏ). Đôi khi, đó là mùi hương bình yên của một cuộc sống tưởng chừng phơi phới, vô lo, cho người đọc cảm giác thư thái, tĩnh tại – điều mà thiên nhiên luôn có khả năng mang lại cho con người: “Gió lay động những tán hoa đại, đưa hương thơm bay vào những khung cửa mở rộng. Người ta như nhìn thấy hương thơm đó bay đi: chúng quện lấy sương chiều và làn hơi nước mà bầy voi khỏa lên từ mặt sông làm thành những dài màu lam nhè nhẹ như những dải khói chiều” (Sống giữa bầy voi).

Những áng văn lộng lẫy như thế, không đoạn nào giống đoạn nào, nhiều đến nỗi không thể kể ra được hết, với biến ảo khôn lường của màu sắc, âm thanh, cảm xúc,Vũ Hùng đã cống hiến cho người đọc qua sự trải nghiệm của mình, tặng cho họ niềm vui lớn lao trước vẻ đẹp cuộc sống mỗi mỗi ngày.

Nhà văn Vũ Hùng giao lưu với các bạn nhỏ CLB Đọc sách cùng con, ngày 26/09/2015

Cái đẹp đến từ sự trải nghiệm hết mình

 Những trải nghiệm trong cuộc đời hơn 30 năm binh nghiệp của Vũ Hùng được ghi lại trong các tác phẩm hầu hết là kiến thức quý và sâu. Văn phong điềm tĩnh, mẫu mực, không phá cách nhưng lại đầy ắp bất ngờ và gợi được những rung động tự nhiên của tâm hồn. Đó là những trải nghiệm vừa dữ dội vừa êm đềm: Sự xúc động trước vẻ đẹp đại ngàn trong một buổi bình minh bên bìa rừng, sự thích thú xen lẫn hồi hộp  trước âm thanh rừng đêm bí ẩn, những lay động tinh tế trước những đổi thay của vùng thảo nguyên xa xôi, nơi sự sống cựa quậy sống dậy từ mùa mênh mông tuyết trắng đến lúc mặt đất rắc đầy cỏ hoa và con người cảm nhận được nhịp di chuyển của đàn gia súc (Chú ngựa đồng cỏ); sự quan sát kỹ lưỡng một con vật và bầy đàn của nó, cách chúng dạy nhau, chơi đùa với nhau, bày tỏ tình cảm và bảo vệ nhau, bảo vệ đàn, dàn xếp những mâu thuẫn (Sống giữa bầy voi; Con voi xa đàn; Bầy voi đen; Giữ lấy bầu mật...); những kiến thức phong phú về từng miền đất và loài vật, kỹ lưỡng đến tận cùng; những ghi chép tỉ mẩn đến từng chi tiết, từng đường nét  khiến cho bức tranh thiên nhiên và cuộc sống hiện lên rõ ràng, chính xác, không chút phân vân. Chính vì thế mà những gì nhà văn viết ra đã chiếm được lòng tin tuyệt đối của người đọc.

 Người đọc thích thú với rất nhiều những phát hiện mới lạ, được kể hoặc dí dỏm, bí ẩn hoặc xúc động, như câu chuyện diễn ra hàng đêm bên bếp lửa, một người đi đây đó nhiều đã ngồi xuống, kể lại cho ta nghe. Điều này khác hẳn với cái “click chuột” vào trang tìm kiếm Google thời bây giờ.

Chẳng hạn, Vũ Hùng kể cho độc giả biết, “với loài ngựa, tên không phải chỉ để gọi. Nó mang trong đó bao sức sống, bao kỷ niệm.” – vì thế, để không gợi kỷ niệm, người ta đặt cho ngựa một cái tên khác. Một lần khác, nhà văn cho hay, vì sao những cái đuôi cụt của voi cái trong Bầy Đen lại là… chứng chỉ của tình mẹ! Cũng nhờ ông, ta biết loài voi “làm gì cũng đúng giờ, cứ như sinh ra chúng đã có sẵn một chiếc đồng hồ trong trí nhớ”, ta biết bọn voi con được nuông chiều thế nào, còn hổ con lại phải tuân theo luật lệ khắc nghiệt ra sao của sự đào thải tự nhiên, ta hiểu sự khác biệt giữa voi Đầu Đàn và voi Đầu Trận, khác biệt từ chức năng đến cả cách xa rời cõi đời của chúng… Bạn đọc nhỏ tuổi còn cười khúc khích với cách tự vệ của loài chồn heo là … xì hơi thối để làm bỏng da đối thủ, nín thở theo dõi dấu chân của tê giác, lo lắng cho lạc đà non bị sói dọa đến mức hoảng sợ mà vùng chạy ra khỏi bầy, theo bước gấu đi rình bầu ong và thầm tội nghiệp cho chúng khi chúng phải “bực bội, đi lang thang trong rừng, tìm ăn tạm rễ cây và các tổ kiến để chờ mùa mật khác”, thán phục những bà mẹ chim ban đêm ợ mồi ra mớm cho lũ chim non đói bụng…  Rồi thế giới loài chim vừa hiền lành vừa sôi động với bồ nông, le nước, chim uyên (Vườn chim); và qua “Những mùa săn trên núi”, xứ sở của loài hươu loài nai, những con thú kỳ lạ trong rừng như con cà-tong, con min, con mang, con culi, con chồn ma… giờ đây nếu không đọc Vũ Hùng, hẳn cũng không mấy người nghe nói về chúng, vì rừng, than ôi, giờ đây đã ở đâu đó quá xa, thậm chí, rồi đây không chừng chỉ còn tồn tại trong những trang sách cũ!

Qua các trang sách ấy, với khối lượng kiến thức khổng lồ ấy, nhà văn đã thổ lộ với người đọc về tuổi trẻ của mình. Đó là tám năm, mười năm, hay suốt một thời trẻ tráng đã qua đi nơi các làng voi, là những đêm quan sát cuộc sống rừng từ những chòi canh, những buổi đi theo các quản tượng, lắng nghe chuyện già làng, đón nhận tất cả những gì xào xạc động cựa xung quanh bằng mọi giác quan.  Ông đã thật sự say mê với cuộc sống ấy, cánh rừng ấy, những con người ấy, muông thú ấy.  Và sau hơn 30 năm gắn bó với những chuyến đi, trải nghiệm của nhà văn đã trở thành sự hòa hợp sâu xa trong mối quan hệ giữa ông và Rừng. Đôi khi, đọc những dòng ông viết về voi, tôi có niềm tin chân thành rằng, ông thật sự đã… từng là một con voi!

Đó là khi Vũ Hùng không còn là một người quan sát. Ông đã thật sự là một phần của Rừng, người hiểu, chấp nhận và thán phục Luật Rừng. Ngoài bốn nguyên tắc cơ bản mà Vũ Hùng đúc kết (Luật không gây chiến tranh cùng loài; Luật thay đổi thói quen để thích nghi; Luật giữ gìn sinh cảnh; Luật cứu giúp cưu mang) thì Rừng hiện ra dưới ngòi bút của ông còn thật sự thú vị với những trật tự không lời của mình: “Trường Sơn trập trùng, rộng mênh mông nhưng không phải là một vùng không ranh giới, ai muốn đi đâu cũng được. Có những đường biên vô hình chia rừng thành từng khoảng giang sơn, mỗi khoảng thuộc quyền một bầy đàn riêng biệt. Bò tót chiếm những đồi tranh và đồi tre. Trâu rừng chiếm những bãi lầy ven suối, nơi họ có thể vừa kiếm được thức ăn vừa tìm được chỗ đằm mình. Còn các bầy voi thì chiếm những rừng chuối ven sông hoặc những đồng cỏ chạy dài dưới các chân núi.” (Con voi xa đàn) Cho đến những con hổ dữ dằn cũng biết sống theo thỏa thuận vô hình cùng thợ săn. Hổ xa lánh con người, không đụng chạm những gì thuộc về họ thì thợ săn cũng để nó yên. “Họ nghĩ rằng, nó cũng có quyền được tồn tại như bất cứ thú rừng nào khác”.  Những hành động chủ quan, mù quáng, dựa vào luật lệ của sức mạnh đều bị trả giá. Đó cũng là một thông điệp. Ngay cả giữa con người và muông thú cũng có những thỏa thuận riêng. Những người sống cùng rừng già phải học luật tôn trọng nhau để sống, nương vào nhau mà tồn tại.

Trong loạt sáng tác, ghi chép về bầy voi hoang đi theo những cơn mưa và những con voi bị bắt, được thuần hóa để phục vụ con người – “Người quản tượng và con voi chiến sĩ”, “Sống giữa bầy voi”, “Bầy voi đen”, “Con voi xa đàn”, Vũ Hùng cố gắng giãi bày về Luật Rừng rành mạch, công bằng, khôn ngoan cho những con người ngày càng xa rời thiên nhiên, ngày càng thiếu rành mạch, công bằng và khôn ngoan. Đó phải chăng cũng là một lời cảnh báo?

Nhà văn Vũ Hùng giao lưu với các bạn nhỏ CLB Đọc sách cùng con, ngày 26/09/2015

Cái đẹp cổ vũ cái đẹp, cảnh báo cái xấu

Bằng cách miêu tả vẻ đẹp cảnh vật thiên nhiên, vẻ đẹp trong ứng xử của các bầy thú rừng hoang dã với thiên nhiên và với nhau, Vũ Hùng cảnh báo với người đọc về cái xấu, cái bất hợp lý trong cuộc sống loài người, về cách sống đang  bất tuân theo tự nhiên khiến con người đang hại chính mình mà không biết, hoặc biết mà mặc kệ, chỉ nhìn trước mắt, không muốn nghĩ xa hơn. Những câu chuyện phiêu lưu qua sự hóa thân vào loài vật như   “Chú ngựa đồng cỏ”, “Những kẻ lưu lạc”, “Con voi xa đàn”, những cô cậu voi, chó cảnh, ngựa thảo nguyên những tưởng được con người dạy dỗ để làm việc trong rạp xiếc, hóa ra lại dạy cho con người thật nhiều điều tinh tế, những bài học nho nhỏ về tình yêu thương. Những giá trị trường tồn của nhân loại, những giá trị đạo đức tinh thần như lòng nhân hậu, sự tử tế, công bằng, tình yêu lao động, giá trị của hòa bình, hạnh phúc, bình yên với mỗi người trong cộng đồng, trách nhiệm của mình với cộng đồng và rất nhiều ước mơ… làm nên giá trị giáo dục của tác phẩm Vũ Hùng.

Nhiều triết lý đáng yêu, đáng tin nằm ẩn mình giữa các dòng viết, thay nhà văn phát biểu về rất nhiều vấn đề của cuộc sống. Chẳng hạn thế này: “Phải học cách cư xử đường hoàng, khoan dung: một con voi khi xua đuổi thú dữ thì không phải vì mình mà còn vì những con thú bé bỏng, yếu đuối khác”; “Trong những gia đình voi của chúng tôi, lũ voi con không tập chịu khổ. Nếu cuộc đời rồi đây sẽ khó khăn và cực nhọc mà thời thơ ấu không được sống sung sướng thì chúng tôi sẽ sống sung sướng lúc nào?”. Rồi: đúc kết “Vinh quang có sức quyến rũ ghê gớm mà tôi không biết” khi cô voi Bê vô tình chạy theo vinh quang trên sân khấu xiếc mà gây ra cái chết cho chú khỉ Tiên, bạn của cô. (Con voi xa đàn). Hoặc để trả lời những oán trách của cô chó Nhật, trách mẹ sao sinh ra mình là chó cảnh, bà mẹ khuyên đừng xấu hổ khi đã sinh ra là chó cảnh; chó săn có việc của họ thì bọn chó cảnh cũng có việc của mình. “Mẹ tôi bảo: nỗi phiền muộn thường đến với ta do ta ao ước thân phận của kẻ khác” (Những kẻ lưu lạc) v.v…

Đặc biệt, trong các câu chuyện, Tình Mẫu Tử, Tình Bạn luôn được đề cao, được nhắc tới đầy trìu mến.  Tình mẹ con khiến cuộc sống sinh sôi nảy nở, sự dạy dỗ, chở che, bao bọc là bản năng của muôn loài, sẽ điều chỉnh mọi khắc nghiệt, khổ đau. Còn tình bạn rất có thể là một thái độ sống bền vững, khôn ngoan để có được sự cân bằng trong thế giới này. Thông điệp ấy được tác giả truyền tải đầy thuyết phục qua lời kể gần xa. Đó là quan sát của chú ngựa Antai, “thấy bác lạc đà mẹ bất hạnh kêu những tiếng rền rĩ. Loài lạc đà yêu con đến chừng nào! Có những bác lạc đà mẹ mất con thổn thức suốt mùa đông. Họ không chịu ăn uống đến nỗi bướu mỡ xẹp xuống, thân hình gầy rạc, chỉ còn da bọc xương” (Chú ngựa đồng cỏ). Đó cũng là việc lắng nghe mẹ của cô chó Krachiê để hiểu rằng, “gừ gừ” là tiếng ru, còn những cái “táp” của chó mẹ là những chiếc hôn; là lúc chó mẹ dạy con cư xử, dạy con biết giữ vệ sinh, dạy cả cách biểu lộ tâm tình bằng đôi mắt, bằng cái đuôi (Những kẻ lưu lạc). Đó là khi cô voi Bê nghĩ đến nấm mồ của mẹ: “Không biết ở nơi mẹ yên nghỉ, những cành cây mà tôi và bầy cắm cho mẹ có bén rễ và lên xanh?” (Con voi xa đàn). Còn tình bạn, thì đó là tình bạn giữa những con thú cùng loài, khác loài, và cả với con người. Độc giả sẽ không quên những tình bạn đẹp được miêu tả trong những câu chuyện Vũ Hùng. Chúng đánh thức góc hiền hậu, dịu dàng, chia sẻ và hy sinh trong mỗi con người. Người ta sẽ nhớ tình bạn giữa con voi Lôm-Luông và Đik trong “Người quản tượng và con voi chiến sĩ”, gắn bó đến mức, vắng Đik, con vật “bỏ ăn, đứng yên, không chịu đụng vòi đến đống cỏ mật cứ chất cao lên mãi, thỉnh thoảng lại rên rỉ”. Vũ Hùng kể tha thiết: “Mới qua một đêm mà con voi đã gầy rạc. Xương hông nó nhô cao, da nhăn nhúm như da một con voi già. Suốt ngày nó đứng buồn hiu, không động đậy. Trông nó xám và gồ ghề như một nấm đất. Còn Đik, khi trở về, thấy một quản tượng khác gây vết thương sau tai để bắt Lôm-Luông tuân phục, cho dù vết thương đã lành,“con voi của anh không đau nữa nhưng nước mắt anh vẫn ứa ra chứa chan”. Người ta mỉm cười dễ chịu khi đọc về chú bộ đội và con culi bé bỏng nhút nhát, người bạn “có ích mà không lớn tiếng, nhiều lời” trong “Con culi của tôi”… Rồi tình bạn giữa Lim và Bê, giữa Bê và người quản tượng trong “Con voi xa đàn”; giữa Bê và chú khỉ Tiên; tình bạn giữa Nai Bông và Hươu Sao trong “Sao Sao”, tình bạn giữa bầy voi nhà và lũ trẻ người Lào làng Vông Xay, tình bạn giữa nhà văn và chú voi con Bạc Nọi cùng cả bầy voi, giữa nhà văn và rừng già…

Nếu Rudyard Kipling – tác giả mà nhà văn Vũ Hùng tâm đắc, đã xây dựng nên những câu chuyện dài đầy kịch tính, những trao đổi đối thoại giữa muông thú diễn đạt hài hước, rộn ràng trong sức tưởng tượng mạnh mẽ để miêu tả Luật Rừng, thì trong các tác phẩm của Vũ Hùng những tâm tình, ẩn ức của con vật – mọi yêu thương, hờn giận, tự ái, ghét bỏ, thù địch của chúng, tác giả “dịch” lại vừa đủ và hợp lý, kiệm lời mà thông điệp không kém sâu sắc, để lại vĩ thanh day dứt, mênh mang. Tôi cho rằng, sáng tác của Vũ Hùng cũng là một đóng góp dày dặn cho nền văn chương thế giới ở mảng này.

Nhà văn Vũ Hùng giao lưu với các bạn nhỏ CLB Đọc sách cùng con, ngày 26/09/2015

 Cái đẹp khuyến khích mọi sự bắt đầu…

 Từ đầu bài viết đến giờ, tôi cố tình không nhấn mạnh về những độc giả nhỏ tuổi các thế hệ vì tôi cho rằng, văn chương của Vũ Hùng không chỉ dành cho thiếu nhi. Những trang viết của ông, dù là chầm chậm tản văn, kỹ lưỡng ghi chép, những câu chuyện từ hồi ức êm đềm hay những cuộc phiêu lưu gay cấn đều có thể là cái cớ để mỗi người suy ngẫm về cuộc sống theo cách của mình, kể cả người lớn lẫn trẻ em.

Riêng đối với các độc giả thiếu nhi, điều đáng bàn có khi lại không phải là nghệ thuật viết của nhà văn mặc dù chính nghệ thuật ấy làm nên điều này: sự rung động trước cái đẹp. Trong quan niệm của tôi, một cuốn sách viết điệu nghệ đến đâu, cách tân mới mẻ, lớp lang thú vị đến thế nào mà không gợi cho trẻ được sự rung động ấy, không khiến được trẻ bắt đầu nghĩ, bắt đầu nhìn xung quanh, bắt đầu lắng nghe, bắt đầu muốn hiểu, bắt đầu muốn biết thêm, và đương nhiên, bắt đầu muốn đọc và muốn trải nghiệm những gì đã gặp trong cuốn sách, bắt đầu muốn đi xa hơn cả cuốn sách… thì cuốn sách đó chưa phải dành cho tuổi nhỏ.

Thế thì, phải nói, tác phẩm của Vũ Hùng chính là thứ mà các em đang cần. Ngôn ngữ trong sáng, mạch lạc. Trường từ vựng phong phú, đặc biệt là những từ gợi tả, cung cấp cho các em vốn từ chuẩn xác và sinh động. Câu chuyện đôi khi chỉ là lời kể thật thà nhưng tinh tế những gì mình đã trải qua, có lúc nhà văn lại để cho trí tưởng tượng bay bổng vẽ nên thế giới lộng lẫy của mình. Trong thế giới ấy, cái đẹp là chủ đạo.

Một thế giới đầy ắp thông tin, cảm xúc, tràn ngập vẻ đẹp của thiên nhiên xứng đáng là thế giới để chúng bước vào.

Thụy Anh

Nhà văn Vũ Hùng giao lưu với các bạn nhỏ CLB Đọc sách cùng con, ngày 26/09/2015

About admin2

Scroll To Top