NGÀY XƯA CÓ MỘT CHUYỆN TÌNH
Truyện dài
Ngày mồng 3 tháng 8, nhà văn Nguyễn Nhật Ánh đặt dấu chấm hoàn thành bản thảo tác phẩm mới tinh thứ 2 trong năm 2016 của mình: Ngày xưa có một chuyện tình.
Đúng 45 ngày tức một tháng rưỡi sau, ngày 18 tháng 9, cuốn truyện dài 340 trang này do Nhà xuất bản Trẻ ấn hành sẽ ra mắt bạn đọc trên toàn quốc.
Đúng như tên gọi, đây là cuốn sách về tình yêu, được viết theo một phong cách hoàn toàn khác lạ với Nguyễn Nhật Ánh xưa nay. 33 chương đoạn cũng không được đặt tên, và đặc biệt không cần minh họa. Chỉ có chữ chở nội dung câu chuyện quyến rũ đến mức sẽ phải đọc một mạch, hoặc phải đọc đi đọc lại, rất khó dừng.
Có một tình yêu dữ dội, với em, của một người yêu em hơn chính bản thân mình – là anh.
Bắt đầu từ tình bạn, “mảnh đất màu mỡ để tình yêu đâm chồi và phát triển”
Ngày xưa có một chuyện tình có phải là một câu chuyện cảm động khi người ta yêu nhau, nỗi khát khao một hạnh phúc êm đềm ấm áp đến thế; hay đơn giản chỉ là chuyện ba người – anh, em, và người ấy…?
Bạn hãy mở sách ra, để chứng kiến làn gió tình yêu chảy qua như rải nắng trên khuôn mặt mùa đông của cô gái; nụ hôn đầu tiên ngọt mật, cái ôm đầu tiên, những giọt nước mắt và cái ôm xiết cuối cùng của tấm tình người yêu người thật đáng thèm muốn… Và bạn sẽ tìm thấy câu trả lời, cho riêng mình.
Mục tiêu của cuộc sống rốt lại là đi tìm hạnh phúc, ai cũng thế, bởi hạnh phúc không phải là mâm cỗ được dọn sẵn cho từng người.
Như sắt và nam châm, chúng tôi hút nhau gần như ngay lập tức. Tất nhiên với tuổi mười sáu của tôi, đó là yêu.
…Tôi rơi vào tình yêu như thiên thạch bị rơi vào lỗ đen. Tôi bị tình yêu đó nuốt chửng với một sức mạnh không sao cưỡng lại được.
Suốt một thời gian dài, tôi trượt trên tình yêu như trượt trên vỏ chuối, ngây ngất, mê man, chỉ khi nào té ngã thì đà trượt đó mới dừng lại.
Có cái gì đó làm tôi lạc lối. Nó khiến tôi tin rằng đạo đức là cái con người vẽ ra chứ không phải là cái vẽ ra con người. Nó khiến tôi sẵn sàng nổi loạn, chẳng buồn bận tâm cuộc đời mình rồi sẽ trôi dạt về đâu, những thứ gì sẽ đổ lên cuộc đời mình. Và tôi, thoạt đầu là tin một cách ngây thơ, về sau thì cố tin đó là tình yêu để biện hộ cho hành động của mình. Nhưng yêu kiểu như tôi yêu Phúc thì càng yêu tôi càng hiểu về tình yêu ít hơn.
… Có cái gì đó mù lòa, say đắm, điên rồ, ảo giác, đẫm mê hương trong cuộc tình này.
Trái tim có ngữ pháp riêng của nó và trong hệ thống ngữ pháp rối rắm và đầy tính mờ đục đó, “yêu” là một động từ bất quy tắc.
GIẢI THƯỞNG CỦA TÌNH YÊU CHÍNH LÀ TÌNH YÊU…