PHÙ THỦY HỌC DỐT
Leonid Derbenev
Tính quỹ đạo của sao trời,
Và trồng vườn trên mặt đất,
Chế ngự bão trên biển khơi –
Pháp thuật mạnh làm được tất.
Tôi có bằng cấp hẳn hoi,
Nhưng có vấn đề nho nhỏ
Tôi đúng là một phù thuỷ
Nhưng chỉ là trên giấy tờ.
Các thầy cô chỉ phí toi,
Bao thì giờ và công sức,
Thầy phù thuỷ hùng mạnh nhất
Cũng khổ vô ích vì tôi.
Đúng-đúng rồi!
Bao lời thầy cô thông thái
Tôi chỉ nghe có nửa vời, –
Bài tập về nhà các kiểu
Tôi làm qua loa xong thôi.
Tôi định làm cơn dông nổi
Kết quả thu được thế này: –
Một con dê hồng lạ mắt
Thêm một sọc vàng đến hay.
Chỗ đuôi có cái chân nhỏ
Trên chân mọc cái sừng cong
Tôi thì chẳng bao giờ muốn
Phải gặp con dê lạ lùng.
Tôi định làm cái bàn là
Thì một con voi hiện ra –
Đôi cánh ong trên lưng rộng
Và trên tai toàn là hoa.
Đêm tôi mơ toàn ác mộng,
Gặp lại cả dê cùng voi, –
Khóc ròng, cả hai cùng nói:
“Cậu đã làm gì chúng tôi?!”
CÁC DẤU NGẮT CÂU
Samuil Marshak
Trên dòng chữ
cuối cùng
Bên cạnh
dấu chấm hết,
Có một nhóm dấu ngắt câu
Tụ tập lại và nói chuyện.
Kìa anh Chấm than lập dị –
Huỳnh huỵch chạy bổ đến nơi.
Chả chịu im cho một phút,
Cứ hô hét cả ngày thôi:
Hoan hô! Ối! Cướp! Cứu tôi!
Dấu Hỏi mũi cong mò đến
Lục vấn chả chừa một ai.
Gặp ai cũng hỏi tới tấp:
Ai? Ai? Từ đâu? Sao rồi?
Rồi đến lượt những dấu Phẩy,
Tóc uốn xoăn điệu quá thôi.
Bọn này sống trong chính tả
Tại mỗi chỗ nghỉ ngắt hơi.
Dấu Hai chấm lật đật tới,
Và dấu Ba chấm theo đuôi
Và nữa, và nữa, ối giời…
Bọn Dấu phẩy vội cất lời:
– Chúng tôi bận quá đi thôi.
Dù chính tả hay truyện ngắn
Không thể nào thiếu chúng tôi.
– Dấu phẩy thật là nhạt nhẽo
Nếu không đội thêm chấm đầu;
Đứng ngay trên dòng chữ ấy,
Bà Chấm phẩy đáp lời mau.
Cô Hai chấm liền nháy mắt,
Và kêu lên: – Hượm đã nào!
So Phẩy cùng là Chấm phẩy
Tôi mới quan trọng làm sao, –
Bởi vì tôi đây to lớn
Gấp đôi dấu chấm hết câu.
Giữ trật tự chung ổn định
Công tôi chăm chú dõi theo.
– Đâu mà… – Dấu Ba chấm nói,
Đôi mắt khe khẽ liếc qua, –
– Nếu như các vị muốn biết
Thì tôi quan trọng nhất nhà.
Khi chẳng còn gì để nói
Đó là lúc tôi được dùng…
Chấm hỏi ngạc nhiên cất giọng:
– Nói thế nghĩa là thế nào?
Chấm than bất bình, nổi cáu:
– Còn lâu nhé! Thế ấy à!
– Thế này, – dấu Chấm cất tiếng,
Chính là một dấu Chấm đơn. –
Tôi kết thúc mọi câu chuyện
Chả còn ai quan trọng hơn.
ĐỂ TỚ LÀM SAU!
Agnia Barto
Lớp một! Đi tiêm chủng nào!
– Cả lớp nghe chưa? Mình đấy!… –
Tớ chả sợ gì tiêm nhé:
Cần – tớ tự tiêm ngay!
Tiêm có là gì chứ!
Tiêm đi – tớ về lớp đây…
Chỉ nhát như cáy mới sợ
Đến phòng bác sĩ chủng ngừa.
Tớ á – thấy kim tiêm hả –
Vẫn cười và vẫn vui đùa.
Một mình tớ dẫn đầu hàng
Bước qua cửa phòng Y tế
Thần kinh tớ chẳng phải xoàng
Tớ chẳng sợ gì đâu nhé!
Giá mà có ai biết nhỉ,
Đổi vé bóng đá hôm nay
Tớ sẵn lòng để bác sĩ
Tiêm thêm một phát nữa ngay!…
Lớp một! Đi tiêm chủng nào!
– Cả lớp nghe chưa? Mình đấy!… –
Sao lại dựa tường thế này?
Chân tớ… run như cầy sấy…
ĐỂ TỚ LÀM SAU!
Agnia Barto
Tại sao tớ lại phải khổ
Trước một tờ giấy trắng tinh?
Thôi, việc vẽ sơ đồ ấy
Tớ để làm sau một mình.
Bởi nào có ai buộc tớ
Vào cái sơ đồ ấy đâu,
Giờ tớ tìm Shura đã
Có chuyện bí mật đã lâu.
Ôi không, chuyện này tớ sẽ,
Cứ để đấy rồi kể sau,
Tốt nhất là tớ đọc sách,
Một giờ thôi, kẻo đau đầu.
Quyển sách sao mà dày thế,
Một tập mà nặng trĩu tay,
Thôi việc đọc sách tớ quyết
Cứ để đến sau hẵng hay.
Rồi tớ lại ngồi vật vã
Trước một tờ giấy trắng tinh,
Cả ngày xoay như chong chóng,
Bao nhiêu là việc quanh mình…
Chẳng mấy mà hết một ngày,
Tiếc rằng tớ không thể hoãn
Đêm về. Tớ ngủ thật say!
Người dịch: Quỳnh Hương