Home / Bài Viết / Lá bàng rời xa

Lá bàng rời xa

Tôi là một chiếc lá bàng xanh tốt. Tôi sống hạnh phúc với anh chị em của mình và cây mẹ. Tôi chưa bao giờ muốn rời xa niềm hạnh phúc đó. Tôi sống vui vẻ như vậy cho đến một hôm. Có hai gia đình chuyển tới ngay trước mẹ tôi. Họ mang trồng các giống cây mới, trồng thành một khu vườn lớn.

Thoạt đầu, chúng tôi và cây mẹ được chăm sóc rất tận tình, chu đáo nhưng càng về xuân họ càng lơ đãng chúng tôi đi. Họ chăm các loài hoa tuyệt trần hơn là các cây thân gỗ.  Họ bàn nhau rằng sẽ mang các cau hoa đó ra chợ bán. Tôi thương hoa hồng nhất.

Đông năm ngoái, cúc và hồng thân với tôi lắm, chúng tặng tôi vài cái lá cuối năm. Lá của hồng rất đẹp và nhiều thứ khiến tôi đến xuân năm nay vẫn không thể bỏ đi dù đã héo úa. Những đường răng cưa bé xíu nhưng rất mạnh mẽ. Ngược lại với đường răng cưa mạnh mẽ tôi thấy lòng mình như mạnh mẽ hơn với những đường gân mềm mại uốn lượn của hoa hồng. Về xuân, từng đợt mưa phùn đọng lại trên lá hồng, từng giọt nước bé xíu, long lanh đọng lại trên lá hồng khiến ta thấy mát mẻ hơn.

Lá cúc lại khác, nó như một bàn tay củ người mẹ vậy. Nhìn thấy nó tôi thấy như được mẹ dịu dàng vỗ về. Lòng thanh thản hẳn.

Ảnh sưu tầm

Hôm nay là chủ nhật. Một ngày buồn! Sáng nay, hai cậu con trai nghịch ngợm mới chuyển tới. Họ nghịch và vô cảm. Khi hai cậu bé đang vui chơi thì người em mặt xịu đi:

–      Em chán lắm rồi anh Hải ạ! Cứ chơi rút gỗ thế này cả sáng sao?

Cậu anh như sực nhớ ra điều gì liền bảo:

–      Chơi đuổi bắt đi! Anh bắt em, em chạy!

–      Vâng! – Cậu em nói giọng háo hức hẳn lên.

Thế là họ chơi đuổi bắt. Trong lúc chơi, họ va phải cái cành mà tôi đang nằm vì nó quá thấp. Hải chạy lại với vẻ quan tâm nhưng vì hiếu kỳ, cậu ta chọn đúng tôi mà ngắt ra.

Cảm giác đó thật đau đớn. Đau vì cảm giác ứa nhựa, đau vì phải xa gia đình! Mẹ tôi cũng đang ứa nhựa, chắc bà đang khóc vì thương xót một đứa con phải ra đi.

Tôi bay theo gió, tôi gặp lá cọ. Tôi bay theo gió, tôi gặp lá sen. Tôi bay theo gió, tôi gặp lá hoa giấy… Họ đẹp lắm nhưng sao tối thấy nhìn họ tôi không thấy vui? Có lẽ tôi nhớ khu vườn của tôi, có lẽ tôi nhó hoa hồng hoa cúc và có lẽ do tôi nhớ anh em của tôi, nhớ mẹ tôi!

Tâm Anh

About admin2

Scroll To Top