Nhà thơ Xuân Quỳnh (1942-1988) không chỉ sống mãi trong lòng bạn đọc nhờ những bài thơ tình nồng nàn, nữ tính mà còn được nhắc nhớ mãi như một người viết cho thiếu nhi với bao âu yếm, yêu thương của người mẹ. Nhân dịp ra mắt tuyển tập thơ “Không bao giờ là cuối” (NXB Hội nhà văn và Nhã Nam, 2011), docsachcungcon.com xin đăng chùm thơ xinh xắn của nữ sĩ để các em nhỏ của CLB cùng đọc nhé.
VÌ SAO?
Vì sao con cóc
Nó hay nghiến răng?
Vì sao con còng
Nó không nhắm mắt?
Không có chân có cánh
Mà lại gọi: con sông?
Không có lá có cành
Lại gọi là: ngọn gió?
Cái quạt bé như thế
Thì gió ở vào đâu?
Biển ngày đêm thét gào
Sao lại không khản cổ?
Con vịt con bé tí
Không mẹ, nó không buồn?
Mà mẹ mới ra đường
Vì sao con đã nhớ?
CÔ GIÁO EM
Trông cô cũng giống mọi người
Mà cô biết nhiều lắm đấy!
Tất cả chỉ là tờ giấy
Cô gấp thành hoa, thành chim
Những tiếng nói thường của em
Cô hát thành ra bài hát
Cô múa mềm như là nước
Chỉ bằng bước chân bàn tay
Em nóng, cô cởi áo ngay
Rét, cô đắp chăn kín ngực
(Cô biết cả em nóng, lạnh
Mà em có nói ra đâu)
Cô bảo chúng em thương nhau
Cô dạy biết nghe lời mẹ…
Cô giáo em tài là thế
Ai học cô cũng thành ngoan
BẦU TRỜI TRONG QUẢ TRỨNG
(Chuyện của một chú gà con)
Tôi kể với các bạn
Một màu trời đã lâu
Đó là một màu nâu
Bầu trời trong quả trứng
Không có gió có nắng
Không có lắm sắc màu
Một vòm trời như nhau:
Bầu trời trong quả trứng
Tôi chưa kêu “chiếp chiếp”
Chẳng biết tìm giun, sâu
Đói no chẳng biết đâu
Cứ việc mà yên ngủ…
Tôi cũng không hiểu rõ
Tôi sinh ra vì sao
Tôi đạp vỡ màu nâu
Bầu trời trong quả trứng
Bỗng thấy nhiều gió lộng
Bỗng thấy nhiều nắng reo
Bỗng tôi thấy thương yêu
Tôi biết là có mẹ
Đói, tôi tìm giun dế
Ăn no xoải cánh phơi…
Bầu trời ở bên ngoài
Sao mà xanh đến thế!
Trời xanh mà tôi nghĩ
Trời xanh mà tôi yêu
Trời xanh ấy mang theo
Cả nỗi lo nỗi sợ:
Tôi lo bão lo gió
Tôi sợ cắt sợ diều
Thoáng bóng nó nơi nào
Tôi nấp ngay cánh mẹ…
Nhưng ngoài trời xanh thế
Sao tôi lại ẩn đây!…
Khi đó tôi nghĩ ngay
Bầu trời trong quả trứng
Không có diều có cắt
Không có bão có mưa
Không biết đói biết no
Không bao giờ biết sợ…
Nhưng trời ấy chưa vỡ
Thì tôi cũng chẳng về
Tôi đâu còn như xưa
Tôi ngày nay đã lớn
Tôi ngồi trong chắc chật
Thế tôi cựa làm sao!
Còn nỗi nhớ gắt gao
Màu trời xanh này nữa
Nhớ anh em nhớ mẹ
Tôi nhớ vui nhớ buồn…
Biết bao điều lớn hơn
Nỗi lo và nỗi sợ
Này trời xanh tôi ở
Biết rằng tôi lớn khôn?
ĐI TRỐN ĐI TÌM
“Chi chi chành chành
Cái đanh thổi lửa
Con ngựa dứt cương…”
Nào mau nhắm mắt
Kẻo ngựa lạc đường!
***
Nấp ở trước gương
Bạn nhìn thấy bóng
Nấp bên cánh cổng
Sợ cổng kêu ran
Nấp dưới gầm bàn
Gầm bàn trống quá
Nấp sau vòm lá
Sợ lá rung rinh…
Mình chỉ ước mình
Bé bằng cái tẩy
Trốn trong ngăn ấy
Bé bằng tờ giấy
Lẫn với sách kia
Nhưng mình lại to
Thật là khó quá!
Chỉ còn một chỗ
Đố bạn tìm ra:
Nào một… hai… ba…
Trốn vào lòng mẹ