Docsachcungcon.com: Samuil Marshak (1887 – 1964) là nhà văn, nhà thơ, dịch giả nổi tiếng của Nga thế kỷ XX. Ông có một gia tài đồ sộ các tác phẩm nổi tiếng, trong đó nhiều tác phẩm viết cho thiếu nhi đã được tái bản nhiều lần và dịch ra nhiều thứ tiếng khác nhau. Xin giới thiệu với các bạn nhỏ một bài thơ vui vui do bác Lê Hà chuyển ngữ.
BƯU ĐIỆN
(Tặng Boris Zhitkov)
Có ai đó gõ cửa nhà tôi
Trên vai đeo một túi phồng to tướng
Có số 5 khắc trên chiếc khuy đồng
Và đội mũ xanh chàm đồng phục?
Ồ đúng rồi,
Ồ đúng rồi,
Bác đưa thư thành Leningrad
Ngày hôm nay bác có rất nhiều
Những bức thư trong chiếc túi đeo,
Thư từ Tashken, từ Taganrog
Từ Tambob và từ Baku
Bảy giờ sáng bác đã lên đường
Đến mười giờ túi đã vơi thấy rõ,
Còn đến lúc chuông mười hai giờ gõ
Thì tất cả thư đã chuyển đến nơi.
– Có bức thư bảo đảm từ Rostov
Gửi đến cho đồng chí Zhitkov!
– Thư bảo đảm cho đồng chí Zhitkov?
Xin lỗi, nhưng không có người này!
Ngày hôm qua anh ấy đã bay
Đến London, lúc bảy giờ mười bốn phút.
Zhitkov ở nước ngoài
Trên không trung lao vun vút –
Mặt đất xanh xanh phía dưới kia
Còn chạy theo sau Zhitkov
Trong toa tàu bưu điện đằng kia
Chính là bức thư bảo đảm.
Những bức thư xếp từng chồng xếp trên giá
Tất cả phải theo trật tự rõ ràng
Hai bác đưa thư làm việc nhịp nhàng
Xếp những bức thư theo trật tự
Trên những giá để hàng trong toa
Lắc lư suốt đêm không ngủ.
Này bưu thiếp – tới Dubrovka
Này bưu phẩm – tới Pokrovka
Này tờ báo – tới Rostov na Donu
Này bức thư – tới Bologoie
Còn bức thư bảo đảm này đây
Sẽ phải ra nước ngoài hôm nay.
Tất nhiên là bản thân bức thư
Không thể tự mình đi đâu được,
Nhưng bạn bỏ nó vào thùng thư –
Nó sẽ chạy,
Nó sẽ bay,
Bơi vượt đại dương
Hàng ngàn dặm đường.
Bởi vì bức thư
Du lịch không khó
Nó không cần vé
Phải mua bằng tiền
Vị hành khách
Dán tem
Đi vòng quanh thế giới.
Trong suốt chặng đường
Không ăn, không uống
Và chỉ nói mỗi
Một điều mà thôi:
– Thư khẩn
Anh quốc. London.
West, 14, Bobkin-street.
Xe buýt nối đuôi
Chạy và chuyển hàng
Ngự trên nóc xe
Băng rôn, áp phích.
Bác phụ xe kêu:
Bến cuối rồi. Bobkin-street.
Dọc trên Bobkin-street.
Bác Smith rảo bước nhanh
Trong chiếc mũ bưu điện xanh
Trông bác như một que củi.
Bác đến nhà số mười bốn.
Gõ vào cửa bằng búa treo
Và nói rất nghiêm trang:
– Dành cho mister Zhitkov.
Bác gác cổng nhìn qua mục kỉnh
Vào họ tên trên phong bì
Rồi bảo: Boris Zhitkov
Đã lên đường đi Brasil.
Tàu thủy sẽ rời bến
Sau hai phút nữa thôi.
Tất cả các cabin
Nhét đầy valy rồi.
Riêng có một cabin
Không có valy nhé
Ở trong cabin ấy:
Bưu điện và bác đưa thư.
Dưới những cây cọ Brasil
Lê bước dưới trời nóng nực
Là người đưa thư Brasil
Bác Bazilio tóc bạc.
Bác cầm một bức thư lạ
Đã hơi nhàu nát trong tay.
Trên tem là dấu bưu điện
Dấu nước ngoài, trông rất hay.
Và trên họ tên người nhận
Có dòng ghi chú thế này
Người nhận đã rời Brasil
Trở về Leningrad.
Có ai đó gõ cửa nhà tôi
Trên vai đeo một túi phồng to tướng
Có số 5 khắc trên chiếc khuy đồng
Và đội mũ xanh chàm đồng phục?
Ồ đúng rồi,
Ồ đúng rồi,
Bác đưa thư thành Leningrad!
Bác lại chìa ra bức thư
Bảo đảm dành cho Zhitkov.
– Cho Zhitkov ư?
Này Boris,
Hãy nhận thư, ký nhận!
Anh bạn tôi nhảy khỏi giường:
– Ôi thật là điều kỳ diệu.
Nhìn kìa, bức thư theo tôi
Bay vòng quanh thế giới,
Nó bơi theo tôi trên biển,
Rồi vượt qua Amazon.
Người ta chở nó đuổi tôi
Trên tàu hỏa và tàu thủy
Trên biển và trên rừng núi
Cuối cùng nó cũng gặp tôi.
Vinh quang các bác đưa thư,
Mệt mỏi, đầy những bụi đường,
Vinh quang các bác đưa thư
Đeo những túi phồng to tướng!
Samuil Marshak, Lê Hà dịch
Ảnh: Internet