Trong cuộc sống hối hả, đã khi nào bạn dừng lại và ngắm nhìn những gì đã qua, những thứ thuộc về ngày cũ?
Một mùa Trung thu nữa đến mang theo những háo hức, những niềm vui trẻ thơ. Nhưng Trung thu ngày nay cũng khác, chiếc đèn ông sao vẫn xuất hiện nhưng dường như nó không còn là một phần quan trọng đối với mỗi đứa trẻ như xưa.
Nếu bạn là một chiếc đèn ông sao đã được làm cách đây 10 năm, 20 năm? Nếu bạn là một chiếc đèn mới được làm nhưng chỉ được bày biện trong mâm cỗ Trung thu để trang trí, bạn sẽ có suy nghĩ gì? Chuyện gì sẽ xảy ra sau đó?
Các bạn lớp Nghĩ & Viết đã cùng tưởng tượng và viết nên câu chuyện của mình. Xin mời bố mẹ và các bạn cùng đọc và chia sẻ.
Tôi là một chiếc đèn ông sao nằm bơ vơ trên bức tường ở CLB Đọc sách cùng con. Tôi vốn là một món đồ chơi quan trọng và ý nghĩa trong ngày Tết Trung thu. Nhưng tại sao tôi không được vui chơi cùng những đứa trẻ ấy? Đáng lẽ bây giờ tôi phải được chơi với mọi người ở ngoài kia chứ đâu phải nằm ở đây với tư cách một đồ vật trang trí. Liệu sau này những chiếc đèn ông sao như chúng tôi còn được trân trọng nữa không? Hay chỉ là một đồ vật nhỏ bé trong thế giới công nghệ 4.0?
Hà Phương – Minh Ngọc – Viên Như – Hồng Liên (Lớp Nghĩ & Viết lớp 6-7-8)
Tôi là ai?
Là một chiếc đèn quý tộc hay chỉ là một thứ đồ cũ rích và bị lãng quên từ lâu?
Liệu tôi có còn được đọng lại trong tâm trí của những đứa trẻ đã từng “thèm khát” để có được tôi?
Sao tôi lại bị lãng quên như thế?
Những câu hỏi đó cứ lảng vảng trong tâm trí tôi như những đám mây đen vần vũ trên bầu trời. Dường như tôi đã trở nên vô hình trước ánh mắt bị lu mờ bởi những cục phát sáng.
Nhìn những đứa trẻ ngoài kia với những “cục sắt” đó, suy nghĩ của tôi tràn ngập một từ: “Cô đơn”.
Như Quân – Đức Anh – Vĩnh Thịnh – Khoa Nam ( Lớp Nghĩ & Viết lớp 6-7-8 )
Tôi là một chiếc đèn ông sao chỉ mới được làm vài ngày trước đây. Vừa nhìn qua, ai ai cũng có thể thấy sự nổi bật của tôi so với những ông đèn khác. Lẽ ra, tôi phải được các em nhỏ yêu mến, đó là điều hiển nhiên. Thế mà, trước khi vẻ đẹp của tôi được chứng kiến, tôi đã bị một tên nhóc tống vào nhà kho tối tăm và u ám. Trong nỗi sợ hãi tột cùng, có thứ gì đó cố gặm tôi. Bị gặm chưa đủ, lực từ cú ném vừa nãy đã khiến tôi bị lung lay cả về vật chất lẫn tinh thần. Tôi liên tục hỏi bản thân “Khi nào con chuột này mới đi?” .Liệu mình có thể được rước đèn lần đầu và lần cuối trong đời mình hay không? Phải chăng mình không tuyệt vời như mình từng suy nghĩ?
“Chiếc đèn ông sao của chúng ta đâu rồi?”, sâu trong thâm tâm tôi chỉ mong rằng vẫn còn những đứa trẻ với suy nghĩ như thế. Ngay tôi nghĩ mục đích sống của tôi kết thúc, tôi lại được mang ra và được cô Thụy Anh giới thiệu với những bạn lớp Nghĩ & Viết. Ngọn lửa sự sống trong tim tôi đã được thắp lên một lần nữa.
Hữu Khang – Hoàng Nam – Tường Minh (Lớp Nghĩ & Viết 6-7-8)