Chủ nhật nào Mi cũng được mẹ dẫn ra công viên chơi, xem bể nước phun, xem cá vàng rồi ngồi đu quay. Trong vòng đu quay, Mi yêu nhất là con gấu. Nếu có bạn nào cưỡi gấu rồi thì Mi chờ đến vòng sau chứ không cưỡi con khác. Con gấu trông vừa khỏe lại vừa hiền, con hổ thì trông cũng khỏe đấy nhưng lại dữ, những cái vằn đen nổi lên khắp mình, trông như những con rắn nhỏ, hàm răng thì nhe ra, dài và nhọn, trông cứ như nó sắp vồ mình ấy, đến là kinh! Con con lợn có vẻ hiền nhưng lại ngu.
Mi bạn với con gấu từ lâu rồi. Chủ nhật nào không ra vòng đu quay cưỡi gấu là Mi nhớ gấu lắm. Nhớ gấu, nhớ cả cái vườn hoa trong khi quay nữa. Nhớ gấu, nhớ cả cái vườn hoa trong khi quay nữa. Ngồi trên vòng quay thật là thú vị. Mi thấy cây cối, ánh đèn trong vườn hoa đều chạy ngược lại theo một vòng trong bên ngoài. Cả mẹ nữa, mẹ đứng ở vòng tròn ngoài, nhìn theo Mi và chạy ngược lại phía sau, rồi lại gặp, rồi lại xa … Cứ mỗi lần gặp, Mi lại giơ tay lên vẫy và cười với mẹ. Mi cúi sát xuống đầu con gấu như muốn thì thào giới thiệu với gấu “Mẹ tớ đấy, mẹ tớ đấy”.
Ảnh: sưu tầm
Khi ra về, hai mẹ con còn nói chuyện mãi về loài gấu.
– Mẹ ơi, quê con gấu ở đâu hả mẹ?
– Quê nó ở trong rừng, rừng rậm và xa lắm.
– Thế nó ăn bằng gì?
– Nó ăn hoa quả, mật ong. Mật ong là món nó thích nhất.
– Thế nó ngủ ở đâu?
– Ở trong hang. Mùa đông nó ngủ nhiều lắm nhé. Rét quá, nó không đi kiếm ăn, chỉ ngồi liếm bàn chân cho đỡ đói, thế mà nó cũng sống được đấy.
Rồi một hôm. Mi đến vườn hoa chơi như mọi khi, thì không còn thấy chú gấu trong vòng đu quay nữa. Tất cả các con vẫn tiếp tục chạy theo nhau trong vòng tròn mang theo cả chỗ trống của chú gấu. Mi buồn quá. Hôm đó Mi không ngồi đu quay nữa chỉ xin mẹ cho đi xem cá vàng rồi về. Tối, Mi nằm mãi không ngủ được, nhắm mắt lại nghĩa cái gì cũng như thấy chú gấu trước mặt. “Quê chú gấu ở rừng, mẹ bảo thế. Chắc chú gấu nhớ quê nên trốn về rừng rồi. Mi nghe tiếng gió đập ngoài cửa sổ mà thương gấu quá! Trời rét và tối thế này, gấu lại đi xa… Bao giờ mới tới rừng!” Nghĩ tới đây, Mi quay sang hỏi mẹ:
– Mẹ ơi, mẹ đã trông thấy rừng bao giờ chưa?
– Trông thấy rồi con ạ.
– Rừng có thích không?
– Thích lắm chứ.
– Chắc là thích lắm nên con gấu nó mới nhớ và tìm về rừng chứ. Nó về rừng rồi hẳn nó vui. Nhưng chỉ thương nó đi đường xa có một mình… Càng nghĩ, Mi càng không sao chợp mắt được. Mi cứ cựa mình luôn, gác chân lên người mẹ, sờ má, sờ tai mẹ vẫn mãi không ngủ được.
– Ngủ đi con. Thấy Mi trằn trọc mẹ lại vỗ vỗ vào lưng Mi nhắc đi nhắc lại – Ngủ đi, ngủ đi, mai còn đi học sớm.
Mi không để ý đến lời mẹ nói mà vẫn nghĩ về con gấu, về rừng.
– Thế rừng có những gì hở mẹ?
– Rừng có nhiều thứ lắm. Cây cối ở rừng to hơn cây công viên ta nhiều. Có những cây cổ thụ, mấy người ôm không xuể. Có những khu rừng lá rụng đến nửa thước. Con cuống chiếu rừng to hơn con rết ở dưới xuôi. Các loài như hươu, mai, hổ, báo, lợn lòi, sóc, nhím v.v… chỉ rừng mới có.
– Thế khi đi rừng mẹ đã nhìn thấy những con ấy bao giờ chưa?
– Chưa. Vì ban đêm chúng mới ra kiếm ăn, ban ngày chúng sợ người nên trốn ở trong hang… Thôi, đến lúc khác mẹ kể chuyện về rừng cho mà nghe, bây giờ mẹ buồn ngủ rồi. Con cũng phải ngủ đi.
– “Bây giờ thì chắc con gấu nó đã về đến rừng rồi” – Mi vẫn nghĩ đến con gấu không thể ngủ được.
Mi như trông thấy nó đang đi giữa, những gốc cây to, chân bước trên đám lá vàng dày cộm. Những con hươu cao cổ, con nai sừng có nhiều nhánh. Con hổ vàng vằn đen, con sóc có đuôi dài như cái chổi lũ lượt kéo nhau ra đón chú gấu mới trở về. Chúng cùng nhau vui đùa nhẩy múa tới khuya… Rồi một con khỉ chỉ cho gấu bông mật ong trên một cây to. Gấu ta trèo lên, uống hết bộng mật rồi tụt xuống gốc cây nằm lăn ra ngủ, lại còn mơ nữa chứ. Chắc gấu cũng biết nằm mơ, vì nhiều lần Mi lại gặp được nó. Cứ suy ra thì biết: Cứ lần nào Mi bảo Mi mơ thấy mẹ là mẹ cũng bảo mẹ mơ thấy Mi… À mà con gấu sẽ nằm mơ thấy gì nhỉ? – Nó sẽ thấy nó đang ở trong vườn hoa cùng với Mi chạy vòng quanh chiếc đu quay. Nó nghe thấy Mi cười, các bạn cười. Nó còn nhìn thấy mẹ ở vòng bên ngoài cùng với cây cối, ánh sáng. Mẹ đang nhìn theo vòng đu quay… Khi gấu tỉnh dậy thì trời đã sáng, các loài thú trong rừng đã trở về hang của chúng. Chỉ còn mình nó với khu rừng vắng lặng, cây cao vòi vọi. Nó chợt nhớ đến vòng đu quay ở vườn hoa, những con vật trong vòng đu quay và tiếng cười của lũ trẻ.
Nó chạy thành một vòng tròn quanh gốc cây giống như vòng đu đang quay, nhưng không có con vật nào cùng chạy với nó, không có tiếng reo cười của bọn trẻ. Nó đứng lại ngơ ngác nhìn quanh, khu rừng vẫn vắng lặng. Chỉ có gió thổi qua cây rừng xào xạc và những chiếc lá rơi như mưa bay. Rồi nó khóc. Nó nhớ Mi. Nhất định là nó nhớ Mi, vì Mi lúc nào cũng nhớ nó mà. Nó nhớ cả các bạn nó trong vòng đu quay: chú tê giác một sừng, chú thỏ tai dài, bác trâu nước mồm to v.v…
Ở đó lúc nào cũng có bè bạn quây quần với nhau. Ở đó, nó và các bạn nó lúc nào cũng vui vì nó biết là nó làm các bạn nhỏ vui. Khi nó quay thì bao nhiêu con mắt chung quanh nhìn nó vui sướng, cả cây cỏ và ánh sáng chung quanh cũng nhìn theo nó. Nghĩ vậy rồi nó lại khóc nhiều, nước mắt nó thấm ướt bao nhiêu tầng lá mục, và nó muốn quay về lại cái vườn hoa nhỏ bé nhưng ấm cúng của nó. Nơi mà nó đã làm cho mọi người vui và chính nó cũng có niềm vui…”. Ít hôm sau Mi ra vườn hoa, bỗng Mi lại thấy chú gấu ở vị trí cũ trên vòng đu quay, trông chú vẫn đĩnh đạc khỏe mạnh như trước, chỉ có “ bộ lông’ là có vẻ nâu hơn và đẹp hơn xưa. Mi quay ra nói với mẹ:
– Mẹ ơi, lấy vé đu quay cho con đi. Chú gấu về rồi mẹ ạ.
– Ừ, chắc người ta mới sửa lại con gấu.
– Không phải đâu. Mi cãi lại – Nó mới lên rừng về đấy. Nó nhớ đu quay nên nó lại về.
– Ừ – mẹ mỉm cười và nói thêm – Nó nhớ cả con nữa chứ.
Xuân Quỳnh (In trong “Xuân Quỳnh – Tuyển tập truyện thiếu nhi”, NXB Phụ nữ, 1995)