Bìa sách: “Chuyện con chuyện cha” (Phúc Lai, NXB Trẻ, 2015)
“Chuyện con chuyện cha” là cuốn tạp văn để lại cho tôi ấn tượng bởi những điều tưởng như bình dị nhưng lại rất tinh tế. Hàng ngày ai cũng tất bật với công chuyện của riêng mình. Tất bật với công việc và lo toan của người lớn, tất bật với học hành và mơ ước của trẻ nhỏ; nhưng có khi nào bạn chợt dừng lại và nhìn ngắm những cái bận rộn xung quanh mình hay chưa?
Phúc Lai – ông bố trong cuốn “nhật ký” của mình đã tự cho bản thân đứng ngoài cái bận rộn, tất bật của cuộc sống để nhìn thấy những điều vẫn đang hiện hữu hàng ngày mà khó có nhiều người còn muốn quan tâm, để ý tới. Đó là những ông cụ ngày xưa khi mua một tờ xổ sổ với ánh mắt của niềm hy vọng, còn trên sàn chứng khoán ngày nay khó mà tìm thấy chút “hy vọng” nào trong ánh mắt của họ mà thay vào đó là sân chơi của những “thợ săn khát nước”. Hay chuyện phố chuyện phường – chuyện “cha chung không ai khóc”, chẳng ai thèm hót dọn đống thủy tinh từ chiếc cốc vỡ mới được văng ra đường do người xe ôm “không cố ý” và những người quanh đó dù trẻ hay già cũng chỉ nhìn đống vụn nát đó với ánh mắt “mặc kệ” không phải việc của tôi. Dù bị những người xung quanh nhìn với ánh mắt của một người lo “chuyện bao đồng” nhưng ông bố cũng vẫn dọn dẹp sạch chỗ thụy tinh đó để tránh cho xe phải kẹt qua hay một người nào đó lỡ may dẫm phải. Và cả câu chuyện về những đứa trẻ mà Phúc Lai nhìn thấy trong cuộc sống hàng ngày. Những đứa trẻ chưa đủ khôn lớn và trải nghiệm trong cuộc sống để hiểu rằng chúng được lớn lên, được thành người nhờ vào những thứ mà lúc này chúng nghĩ là “quê mùa” và nghèo túng của bố mẹ mình. Để đến khi chúng nhận ra sự quan trọng của những điều làm cho chúng “ngại”, “xấu hổ” hồi đó thì có lẽ bố mẹ đã chẳng còn để mà nâng niu nữa.
Những câu chuyện nhỏ đều được người bố kể lại và chia sẻ cùng người con của mình rất chân thành. Đây chính là những bài học bình dị nhất, đơn giản nhất để dạy con cách làm người – dạy con kỹ năng sống của ông bố Phúc Lai.
Cuốn sách “Chuyện con chuyện cha” tựa hồ cuốn nhật ký của riêng nhà văn Phúc Lai như để nhắc nhớ về những kỷ niệm, những câu chuyện mà con và cha cùng trải qua nhưng đó cũng là góc nhìn của một người biết sống vì người khác và cũng là ánh mắt một người thầy có phương pháp dìu dắt học trò – chính là đứa con của mình nên người.
Dương My