Trong phòng tôi, giữa cái tủ và cái quạt chỉ chừa lại một khoảng nhỏ xíu, nhưng góc kẹt ấy chứa biết bao kỷ niệm ấu thơ. Bao giờ buồn bã, tôi cũng chui vào góc kẹt đó, ngồi thu lu trong bóng tối giữa miên man sầu muộn, mượn bóng tối để che giấu nỗi đau và để vỗ về chính mình. Mặt sàn được lát gỗ tạo thành những đường vân tuyệt đẹp.
Góc nhỏ ấy rất tối, và nó luôn mang một vẻ ảm đạm, buồn bã. Tôi không còn quá bé, nhưng tôi vẫn chưa đủ lớn để nghĩ ra cách chạy trốn nỗi buồn, chỉ có góc kẹt…tuổi thơ, nơi mà nỗi buồn vẫn không ngừng chạy theo tôi vào tận “chỗ nấp” cho đến khi tôi thiếp đi giữa những rối bời cảm xúc…
(Đỗ Diễm Châu)