Chú sinh ra ở tít trên cao kia, cao hơn hết thảy những hạt mưa trong cùng chuyến hành trình hôm ấy. Ban đầu chú bị hơi nóng phía dưới đẩy lên cao mãi, cao mãi. Chú thấy mình lớn thêm ra, nặng thêm lên và không thể ở lâu trên cao được nữa. Vậy là rơi. Chú rơi tự do trong không trung. Chú nhận thấy cái trò chơi mới, trò nhảy dù này mới thú vị làm sao! Phải một lúc lâu chú mới theo kịp những hạt mưa, bạn đồng hành của chú. Họ cũng phải rơi vì không thể lên cao và ở lâu hơn được nữa. Chú là hạt mưa đá hiếm hoi trong trận mưa chiều hạ ấy.
Chú là một trong những hạt mưa giống như thế này: mưa đá!
Tõm! Hạt Mưa Đá rơi vào cái vại hứng nước dưới mái rạ một nhà nông dân. Chú lập tức chìm sâu vào đáy vại và nổi lên trong tiếng reo hò, chào đón của lũ giọt mưa. Chúng giờ đã thành một khối duy nhất trong cái vại nước chứ không còn là những hạt mưa riêng lẻ nữa.
– Hoan hô anh bạn! Chúng ta may mắn đấy. Mau mau tan ra mà hoà nhập với bọn tôi đi chứ!
Hạt Mưa Đá im lặng. Đúng ra chú chưa biết nói gì với lũ giọt nước. Chú thả mình trôi trên mặt nước một lúc lâu và vẫn im lặng. Bọn giọt nước cũng im luôn, Chúng nghĩ dường như anh bạn này không muốn hoà nhập với chúng ta ở đây, nên mới tỏ ra khinh khỉnh như thế Không khí im ắng nặng nề bao trùm trong không gian chật hẹp của lòng chiếc vại. Lũ giọt nước đâu biết rằng chú là kẻ cô độc, không hiểu vì sao mình tới đây. Đến lúc này chú vẫn tự hỏi: ”Mình tới đây làm gì nhỉ?” Câu hỏi cứ xoay tròn trong đàu chú hệt như những vòng quay của chú trên mặt nước này vậy.
Bất chợt. hạt mưa đá phát hiện có kẻ lạ mặt. Hắn là một giọt nước đang treo mình trên miệng vại. Ánh mặt trời chiếu qua làm hắn sáng lên lấp lánh nom đến là thích. Hắn cứ đu mình hết qua trái rồi qua phải có vẻ như không muốn xuống đây tí nào. Hạt mưa đá thấy cảm tình ngay với người bạn mới đến. Chú nghển cổ nói lên:
– Ô anh bạn mới may mắn làm sao!
Ai ngờ giọt nước than phiền rằng:
– Chẳng phải các anh may mắn hơn tôi đấy ư? Nếu không xuống được dưới kia tôi sẽ tan vào không khí một cách vô ích – Sau khi cố dứt ra khỏi sự ràng buộc của thành vại một lần nữa mà không ăn thua, giọt nước tiếp – Chúng ta xuống đây để giúp ích cho mặt đất. Có chúng ta sự sống ở đây mới tiếp diễn được, anh bạn ạ.
Hạt Mưa Đá lại im lặng. Ai cũng ngỡ chú đang suy xét đến những gì giọt nước vừa nói. Nhưng không, chú chẳng nghĩ gì cả, bởi chú nào hiểu được những lẽ cao cả kia?
Một khuôn mặt trẻ thơ thánh thiện hiện ra trên cái vành tròn vạnh phía trên miệng vại. Đứa con gái bác nông dân reo to:
– A! hạt mưa đá. Nó mới lớn làm sao! Thu, lấy cho chị cái gáo dừa!
Bé Thu mang gáo đến. Hạt mưa đá được vớt ra khỏi vại. Lũ trẻ con nhà nghèo xúm lại bên chú.
– Chị cho em cầm nó lên tay nhé!
– Không được! – Cô chị vội ngăn – Nó chảy thành nước mất!
Hạt mưa đá nhìn lũ trẻ. Sự có mặt của chú mang lại cho chúng một niềm vui. Chú lại ngước nhìn khu vườn, ngoài kia, mỗi nhành cây, ngọn lá đều ướt đẫm nước mưa. Cơn mưa đã mang đến sức sống cho khu vườn. Những hạt mưa mới hạnh phúc làm sao!
Người cha vừa xong buổi cày trở về. Bác vui vẻ đi vào cổng. Chưa kịp đặt cái cày nặng trịch trên vai xuống bác đã gọi lớn:
– Bé Hoa, nấu cho bố ấm chè nào!
Một gáo, lại một gáo nữa đầy ắp nước mưa được bé Hoa cho vào chiếc ấm. Hạt mưa đá cũng phải theo các bạn trú vào đấy. Chú thấy mình nóng lên và bé đi một cách nhanh lạ. Bây gờ chú chỉ còn bằng cái hạt ngô. Giữa cái vành tròn vạnh của chiếc ấm còn chưa kịp đậy nắp có đôi mắt đen láy cô bé ngó xuống:
– A, hạt mưa đá đang tan đi kìa!
Ồ, vậy là mình đã hoà nhập. Đó là ý nghĩ cuối cùng của hạt mưa đá.