Vì sao lại phải “học cách học” trước khi bắt đầu Học và Dạy học?
Cách đây chưa lâu, tôi có điều kiện được tiếp xúc và quan sát cách học của các em học sinh lớp 6, lớp 7 một trường THCS. Trong giờ chơi, các em ngồi truy bài để chuẩn bị kiểm tra. Các em đồng thanh “gào” lên rất to một bài học về ngữ pháp, chẳng may có bạn nào quên một chữ, dù là một chữ không quá quan trọng thì các em bị vấp và lại “hai…, ba” cùng nhau đọc lại từ đầu. Các em học một môn học cần sự quan sát, so sánh, phân tích bằng cách học thuộc lòng, ghi nhớ một cách vô thức. Tôi rất ngạc nhiên về phương pháp học ấy ở những đứa trẻ đã bước sang cấp II (nói theo cách phân cấp cũ). Tôi nghĩ rằng, các em cần phải “học cách học” để biết cách sử dụng các bước của tư duy trong quá trình học, biết chọn lọc nội dung mà không phải dùng một kiểu ghi nhớ cho hiệu quả không cao như đã tả trên nữa.
Một em bé 10 tuổi mà tôi mới biết đây không thích nói về những bài học trên lớp vì kiến thức em thu nhận được qua các nguồn khác đã quá nhiều – sách báo, internet… chính vì thế việc học trên lớp không còn lôi cuốn em nữa nên em không thích học. Tôi lại nghĩ, việc tiếp cận em từ phía người lớn lại phải có cách, và em cũng cần “học cách học”.
Một cậu bé lớp 2 ngồi làm bài tập về nhà là chép vào vở một bài đọc rất dài. Chép xong em cũng không biết bài em vừa chép nói về cái gì, nhưng thế là em đã hoàn thành bài rồi đấy! Rõ ràng, dù còn rất nhỏ, em đã cần có được một cách học, bằng không tất cả các hành vi học tập sau này của em sẽ rất vất vả mà không đưa lại hiệu quả.
Hiện giờ, ở trường phổ thông, phần lớn các em được học theo phương pháp: em học sinh nghe giảng và chép bài giảng của thầy vào vở. Do khối lượng thông tin phải trao cho các em quá nhiều, thầy giáo không đủ thời gian để tiến hành bài giảng theo cách khác hơn ngoài cách truyền thống là thầy nói, trò ghi ấy – những việc làm như đặt vấn đề, quan sát, thống kê, phân tích, so sánh, khái quát… sẽ khiến cho trò không tiếp thu một cách thụ động mà có thể đưa ra những suy nghĩ riêng dựa trên những gì các em tự học, tự tìm hiểu bên ngoài, làm phong phú thêm kiến thức trong sách giáo khoa… không phải nơi nào cũng làm được. Một cách vô tình, các em bị tước mất khả năng tự đặt vấn đề mà chỉ biết cắm cúi tiếp nhận kiến thức, không có cả điều kiện nghi ngờ, tranh luận hay phản biện. Đây rõ ràng là một cách học chưa đầy đủ.
Từ những ví dụ trên đây, tôi lại nghĩ đến việc thu nhận kiến thức ở trên lớp – từ cách học của học sinh mà thay đổi cách dạy của các thầy cô giáo. Nhóm biên soạn sách giáo khoa Cánh Buồm do nhà giáo Phạm Toàn hướng dẫn đã dùng cụm từ “tổ chức việc học” trong cuốn sách thiết kế các bài giảng thay cho từ “dạy” cũng là có ý. – muốn việc học diễn ra một cách không thụ động và công việc của người giáo viên chưa chắc đã là truyền đạt kiến thức mà phải rộng hơn – tổ chức làm sao cho việc học – tìm hiểu kiến thức, tiếp cận thông tin và xử lý thông tin – được diễn ra có hệ thống, đồng thời lại là một quá trình chủ động của trẻ. Nhà giáo Phạm Toàn từng phát biểu trong buổi tọa đàm giới thiệu bộ sách “Chào lớp Một” của nhóm Cánh Buồm rằng “Cốt lõi tay nghề của giáo viên nằm trong cách dạy đúng, và tay nghề đó không bắt nguồn từ “nghệ thuật sư phạm” hiểu theo nghĩa “ngón nghề” bí hiểm, mà tay nghề này được quyết định bởi sự am tường cách học của trẻ em.”
Chúng ta cũng cần nói đến việc hướng dẫn học của các phụ huynh đối với con trẻ ở nhà mà bây giờ người ta cứ hay dùng một từ rất sai là từ “kèm” – kèm con học – cái từ ấy đã phần nào nói lên sự giám sát một cách vô nghĩa và sự thúc đẩy việc học của con khiến con học một cách thụ động. Lẽ ra chúng ta nên dùng từ “hướng dẫn” hoặc từ gì đó tương tự để thấy rằng việc học của trẻ ở ngoài lớp học cũng cần có sự tiếp cận đúng cách, có phương pháp, bằng không, vừa không hiệu quả lại có thể gây hiệu ứng ngược, làm trì trệ quá trình tìm hiểu, luyện tập và ghi nhớ bài học của trẻ.
Mỗi đứa trẻ một cách học
Nhà giáo dục học Mỹ Cynthia Ulrich Tobias giới thiệu với chúng ta một khái niệm không mới nhưng không phải ai cũng để tâm khi nói đến việc học của trẻ – đó là phong cách học. Qua kinh nghiệm giảng dạy của mình ở trường phổ thông, bà phát hiện ra rằng, từ đặc điểm tính cách, tâm lý, mỗi đứa trẻ có một phong cách học khác nhau để có thể đạt được hiệu quả. Có đứa nhất thiết phải đọc to bài học lên, có đứa lại cần dựa vào trí nhớ thị giác – nghĩa là phải dùng thẻ màu để ghi những điều cần nhớ. Có đứa phải đi vòng vòng trong nhà trong khi suy nghĩ bài học. Nó nhất thiết phải giơ tay phải khi nói đến khái niệm này và vung tay trái khi nói đến khái niệm kia. Có đứa có khả năng học trong tiếng tivi hay tiếng nhạc xập xình mà đứa khác lại phải được hoàn toàn yên tĩnh…v…v…
Quan sát những đứa trẻ, tôi cũng đồng tình với nhà giáo dục về điều này. Mỗi đứa trẻ thuộc một loại tính cách riêng, phong cách làm bất cứ việc gì chứ chưa nói đến là việc học của chúng rất khác nhau. Vậy đối với các phụ huynh, việc nắm bắt được đứa trẻ của mình thuộc loại tính cách nào – phong cách nào – có thể sẽ đem đến thành công trong quá trình hướng dẫn hoặc khuyến khích con học. Còn đối với các thầy cô giáo, tìm hiểu hướng tiếp cận này, tuy mất công một chút nhưng thực ra cũng không quá phức tạp và toàn dựa trên những nguyên lý quen thuộc với chúng ta trong các khái niệm về trí nhớ, tư duy… của trẻ – thì cũng rất có thể giảm được nhiều khó khăn trong quá trình dạy học, nhất là với những lớp học quá đông học sinh. Học sinh có thể được phân loại và chia nhóm theo từng phong cách học nhất định để khai thác một bài học mới.
Trong cuốn sách “Mỗi đứa trẻ một cách học” của tác giả Cynthya Ulrich Tobias, bà đưa ra mô hình phong cách học Gregorc do tiến sĩ Anthony Gregorc, giáo sư trường ĐHTH Miami nghiên cứu. Dựa trên hai kiểu nhận thức CỤ THỂ và TRỪU TƯỢNG, với cách sắp xếp những thông tin mà chúng ta tiếp nhận là THEO TRÌNH TỰ và NGẪU NHIÊN, ta được bốn sự kết hợp và cũng là 4 phong cách học cơ bản: Cụ thể – theo trình tự; Trừu tượng – theo trình tự; Cụ thể – ngẫu nhiên và Trừu tương – ngẫu nhiên. Với mỗi một phong cách học, tác giả đưa ra những biện pháp cụ thể để người thuộc phong cách ấy có thể biết được mình cần gì/ mình sợ gì/ mình có thể có khó khăn gì/ mình thường quan tâm đến điều gì… khi tiếp cận thông tin. Từ đó tác giả có những lời khuyên cho từng dạng người, từng phong cách học, đồng thời cũng thuyết phục các bậc phụ huynh rằng, không phải cái gì hay và đúng với đứa trẻ này cũng hay và đúng với đứa trẻ kia. Từ đó, hẳn các bậc phụ huynh sẽ cẩn trọng hơn khi có ý định so sánh con mình với một đứa trẻ khác hoặc khi đánh giá kết quả học tập của con, khi quan sát và nhận xét thái độ học tập của bé cũng như khi quyết định hỗ trợ bé trong việc học và làm bài ở nhà.
Điều còn lại…
Cuốn sách nói trên không mỏng và những phân tích về phong cách học trong đó có khá nhiều điểm phải lưu ý, tuy nhiên, điều còn lại lâu hơn trong tôi sau khi đọc và tìm hiểu phương pháp của Gregorc và Cynthya Tobias là, lại một lần nữa, những người lớn luôn luôn phải kiểm tra lại mình xem những gì mình đang làm cho đứa trẻ đã thực sự đúng cách và hợp lý hay chưa, có cần thiết không và liệu có cần tìm hiểu trẻ để thay đổi phương pháp tiếp cận trẻ, từ đó thay đổi cách nhìn và cách đánh giá trẻ ở nhiều phương diện, không chỉ trong việc học tập… Muốn thế, lại trở lại với những từ khóa giản dị nhất trong khái niệm giáo dục/ nuôi dạy trẻ: quan sát, lắng nghe, thấu hiểu, đồng cảm, kiên nhẫn và yêu thương.