Nini và Cún vàng cùng sinh một ngày.
Nini thì lông trắng toát, mõm ngắn, chân ngắn, cả cái đuôi cũng ngắn cũn cỡn. Còn cún vàng, lông màu lửa mõm to, chân cao đuôi thì cong cong như cái vòi đàn. Nini giống mẹ. Mẹ thì giống bà, bà lại giống cụ tổ. Nghe đâu cụ tổ Nini ở tận nước ngoài xa thật là xa. Mẹ Nini vốn ở thành phố, nhưng bây giờ người ta không thích chó cảnh nữa, nên mẹ con Nini mới chuyển về nhà quê. Từ ngày có mẹ con Nini về, bà chủ chuyển mẹ con cún vàng xuống dưới bếp, còn nhà trên dành cho mẹ con Nini. Cún vàng hỏi mẹ thì mẹ bảo “ở dưới bếp có lửa càng ấm. Bà chủ làm thế là bà chủ yêu mẹ con mình đấy con ạ! Mẹ nói thế nhưng nhìn cái đuôi và mắt mẹ Cún vàng lại thấy mẹ có vẻ buồn buồn…
Từ hôm có Nini, Cún vàng không được lên nhà, thậm chí trót quên bước lên hiên cũng bị bà chủ lấy chổi hất xuống sân. Nhưng Nini thì không thế, cứ vắng bà chủ thì nó lại cuốn quýt lấy Cún vàng. Nhờ Cún vàng mà Nini mới biết: chiếc đũa cả, chiếc que cời bếp, cái rế thì cũng bằng nan tre, còn cái chổi thì bằng rơm lúa…
Trộm lúc bà chủ đi ăn giỗ, Cún vàng dẫn Nini đi xem ngõ xóm. Nini thích lắm. Nhưng mải chơi quá đến nỗi để bà chủ đi ăn giỗ về bắt gặp cả hai ở bên bờ ao. Cún vàng bị một trận đòn nhớ đời. Bà chủ ác thật đấy! Đã đánh Cún vàng chán tay rồi còn xích cún vàng vào chân cột bếp. Cái xích sắt to xích vào cổ đau lắm, ai chưa bị xích thì chưa biết nó đau như thế nào đâu!
Đến ngày thứ ba, Cún vàng biết nếu cứ giằng xích chạy vòng xung quanh cột cũng chẳng ăn thua gì. Cún nằm ẹp xuống, nằm im thì đỡ đau. Nhưng phải nằm im thì buồn ơi là buồn! Nó nghĩ, không đi chơi được thì nó dạo chơi bằng tai. Nó dỏng tai lên nghe tiếng gió thổi rì rào trên ngọn cây cau, hình như lá cau không thích nói chuyện với gió mà lại thì thầm chuyện gì với con chim chích ở dưới cành chanh. Còn tiếng cười khùng khục phía đầu nhà là tiếng của anh gà trống đang gạ chị gà mái, bảo chị cùng đi bới giun. Nhưng bỗng cún bị giật mình bởi tiếng kêu thất thanh của bà chủ:
– Nini! Nini! Con Nini đi đâu mất rồi. Tìm Nini!…
Bà chủ sục sạo trên nhà, dưới bếp, ngoài vườn nhưng chả thấy Nini đâu. Cún lo quá. Thôi chết rồi hôm nọ Nini cứ đòi xuống ao xem hoa bèo tím. Đúng rồi, Nini bảo mặt bèo trông giống như chiếc thảm xanh trải nền nhà. Cún cuống cuồng nhảy dỡ lên sủa:
– Thả tôi ra, thả tôi ra… a… Tôi biết chỗ Nini. Tôi biết chỗ Nini, thả tôi ra… a…ra!
Cũng may lúc ấy có người sáng dạ mách bà chủ mở cái khoá xích cổ: “ắc ắc… nhanh lên… ắc”. Cái xích rời ra. Cún phi như bay rẽ trái, rẽ phải rồi lại rẽ trái. Đến bờ ao nó nhảy cuồng lên sủa như điên như dại.
– Ắc… ắc… Cứu Nini, cứu Nini, ở dưới ao, cứ… cứu Nini…i!
Nini đang chới với giữa mặt ao bèo. May quá bà chủ đã kịp tới vớt được Nini. Bà ôm cả Nini và Cún về nhà. Bà sấy khô lông cho Nini. Đêm ấy bà đặt Cún và Nini nằm chung trong chiếc ổ mà bà dành riêng cho Nini. Ôi cái ổ của Nini ấm mà thơm thật! Lúc Nini rúc cái đầu vào Cún, Cún hỏi.
– Ngủ với mình Nini có thích không?
Nini bảo “Thích!”.
Cún nghĩ một lúc rồi lại hỏi:
– Ngày mai Nini không ngã xuống ao nữa thì không biết chúng mình có được ngủ với nhau không nhỉ?…
Nhà văn Vũ Quý