Lại một mùa Noel đã đến. Đất nước mình không có tuyết nhưng các em nhỏ vẫn được đón ông già Noel đến từ xứ tuyết. Và những câu chuyện lấp lánh tuyết trong đêm Noel vẫn dành cho các bạn nhỏ chúng mình.
Cô Thụy Anh gửi đến các bé món quà xinh xinh này, chúc một đêm Noel vui vẻ, ấm áp cho cả gia đình, cho mỗi bé…
Gửi các bé 2-3 tuổi
Noel là gì ?
Mẹ ơi, Noel là gì?
Là củi cháy trong bếp lửa
Bão tuyết thét gào ngoài cửa
Cỗ xe tuần lộc vẫn đi
Mẹ ơi, Noel là gì ?
Là một ông già hiền hậu
Không ngại đêm đen, đường xấu
Đến đây mang quà cho con
Mẹ ơi, Noel là gì ?
Là vui rộn ràng trong ngực
Là hát bài ca háo hức
Rung chuông, rung chuông, rung chuông…
Gửi anh chị lớn hơn:
Câu chuyện đêm Noel
Cô bé sống ở làng cùng gia đình một người thợ săn. Cô mồ côi, được người ta nhận nuôi từ nhỏ, và gọi là “Bé”. Bé đúng là bé thật. Người nhỏ xíu lọt thỏm trong chiếc áo lông cũ kỹ đã được mẹ nuôi mạng khéo bên trong, dài đến tận quá đầu gối. Tóc tết đuôi sam ngắn cũn. Mặt tròn xoe và má đỏ hồng, đôi má hơi ram rám vì nứt nẻ. Mắt thì lúc nào cũng im lặng. Đúng vậy, im lặng. Chẳng ai đoán được Bé đang nghĩ gì qua cái nhìn chăm chăm kỳ lạ ấy.
Mùa săn năm ấy, có rất nhiều thú trong rừng bị bắn. Một đêm, cha nuôi mang về một con hươu bé. Chú hươu không bị thương nhưng nó run rẩy dữ lắm. Bộ lông màu vàng sáng đã bết lại những vết bùn, mang mùi vị ẩm ướt của rừng thu. Bé thấy mắt hươu long lanh. Nhưng cha bảo không phải hươu. Đó là một con tuần lộc non.
Bé nhớ câu chuyện mà mẹ nuôi kể mãi hàng năm cho Bé cùng các anh chị về cỗ xe tuần lộc của ông già Noel. Nhưng cũng chưa bao giờ mấy anh chị em trong nhà được tận mắt nhìn thấy cảnh ông già cưỡi xe bay đến cho quà cả. Thường thì cứ sáng sớm ra, khi mẹ đưa thêm củi vào bếp lò cho nó nổ lên lép bép, Bé và các anh chị đã được nhận quà trong tất rồi. Không biết ông già đến và đi tự lúc nào. Bé khẽ hỏi mẹ:
– Cha không muốn ông già Noel đến nhà mình nữa hả mẹ?
– Sao con lại nghĩ vậy, Bé?
– Sao cha bắt tuần lộc?
Cha nuôi nghe được, ho khan lên một cái và bảo:
– Đây là một con tuần lộc non. Mẹ của nó.. chẳng may bị chết thôi, không ai bắn đâu. Không phải cha bắn nó…
Bé chăm chăm nhìn cha, mắt biếc lên, rồi cụp xuống, buồn rầu. Bé cũng như con tuần lộc này, cũng bị mất mẹ. Mẹ thật của Bé ấy. Nếu cả làng không xì xào thì chắc Bé cũng chẳng biết đâu. Vì hồi ấy Bé còn nhỏ quá.
Không ai nói gì nữa. Cha thì húng hắng ho mãi. Trời ẩm và lạnh lắm.
Bé ủ ấm cho tuần lộc, mang cho nó ít sữa trong khẩu phần bữa tối của mình. Các anh chị đều bận, chẳng ai chăm tuần lộc được. Bé vui sướng nhận trách nhiệm này. Bé gọi người bạn nhỏ là Số Một, vì Bé nghĩ, sau này khi lớn lên, tuần lộc con sẽ tìm được về nơi ông già Noel ở, và sẽ được đứng đầu tiên trong cỗ xe. Số Một rất đẹp, Bé thấy thế, mặc dù nó chưa có sừng. Nhưng rồi sẽ có mà. Mẹ bảo, chỉ hai năm nữa thôi là Số Một sẽ lớn hẳn. Và chỉ có con tuần lộc đẹp thế này mới được dẫn đầu cỗ xe kỳ diệu của Santa Claus thôi. Có lẽ Bé phải viết cho Santa một bức thư để trình bày việc này mới được. Khổ nỗi, chữ của Bé xấu lắm. Bé thích lang thang trong rừng nhặt nấm hơn là ngồi học. “Chị sẽ tập viết thật đẹp, Số Một ạ, để Santa không khó chịu khi đọc thư chị. Và sẽ cho em đứng số Một trong cỗ xe”. Bé hơi xấu hổ một chút, vì thực ra, đâu phải bé nghĩ đến tuần lộc con. Bé đang nghĩ đến mình, chỉ muốn được một lần nhìn thấy cỗ xe phóng như bay trong tuyết với những con tuần lộc sừng to ngất nghểu và ông già mặt hiền từ, má đỏ, râu bạc… Nếu Số Một đứng đầu cỗ xe ấy, hẳn Số Một sẽ không quên Bé mà đưa cỗ xe đến đây đầu tiên!
Số Một đi theo Bé như một con cún con. Bé cho nó ăn đủ thứ mà Bé có thể kiếm được. Nhưng đặc biệt, Số Một rất thích ăn muối. Nó thường thè cái lưỡi ẩm mềm của mình liếm những hạt muối nhỏ trong lòng tay Bé. Mẹ bảo rằng nó nghiện muối rồi, chẳng rời xa Bé được đâu. Bé hay cười to lên như nắc nẻ mỗi lần nhìn Số Một liếm muối rồi đi tìm nước uống. Nó vụng về quỳ hai chân trước đã không còn màu vàng nữa mà đổi sang thành vệt trắng, lúc lắc mãi cái đầu to kệch rồi mới uống được nước từ cái chậu to trong sân.
Mùa Đông ấy tuyết rơi muộn quá. Đêm Noel qua đi chẳng có gì đặc biệt. Vẫn như mọi năm: những món quà rơi vào tất từ lúc nào. Chẳng có tuyết và cũng chẳng có bóng dáng của ông già Noel. Nhưng Bé không thất vọng. Bé chờ đơi đến năm sau. Mà có thể là năm sau nữa, khi Số Một của Bé thật sự trở thành một chàng tuần lộc lực lưỡng, Bé sẽ để cho nó lên đường tìm đến Santa. Bé chỉ không tưởng tượng đươc cảnh chia tay với Số Một. Cứ nghĩ đến điều ấy, mắt Bé lại nhìn nó chăm chăm, tay vuốt ve cái mõm rõ dài của nó, lòng buồn thế không biết.
Một hôm, buổi sáng, Bé đi học. Nhưng hôm đó Thày giáo bận nên cho về sớm. Về đến nhà, mệt mỏi vì đường xa, Bé ngồi bệt vào góc kho chứa rơm, định bụng đánh một giấc đã rồi hẵng vào nhà. Bỗng nghe tiếng khách chào hỏi rổn rảng… Thì ra có mấy người từ rạp xiếc của Tỉnh về hỏi mua Số Một. Họ nghe đồn Số Một hiểu biết chẳng khác gì chó nhà. Họ trả giá cao lắm. Và cha đồng ý bán. Nghe cha gọi, Số Một chạy từ vườn vào, móng nhỏ gõ nhẹ nhàng trên đất. Mẹ òa khóc:
– Của con cái Bé mà. Ông không thấy dạo này nó vui thế nào sao? Trước im như cái bóng. Giờ hát hỏng váng cả làng. Thày giáo trên huyện bảo nó học cũng khá lên, chẳng lơ mơ như trước nữa… Nó bé bỏng, bồ côi bồ cút.. Có con Số Một này làm bạn mà ông cũng nỡ…
Bé đứng phắt dậy, mắt đã long lên… Bé ít khi giận, nhưng đã giận thì các anh chị đều sợ. Một lần trong nhà có chị trêu mặt Bé quá tròn, chẳng giống ai, mà Bé đã giật tóc của chị ấy đau điếng và nói quyết liệt: “Giống mẹ tôi”. Từ đó ai cũng ngại Bé…. Bây giờ, Bé cũng đang giận. Tim đập liên hồi trong ngực, nghe váng cả óc. Dợm chân định chạy ra, thì Bé nghe giọng cha phân trần:
– Biết vậy. Nhưng túng quá, bà ạ. Nuôi 6 cái tàu há mồm, đứa nào cũng học trên huyện trên tỉnh cả. Bà thì ở nhà, chăn mấy con gà ăn thua gì. Tôi là thợ săn, chỉ mùa săn mới kiếm được. Chứ quanh năm đi đóng đồ mộc, nghề tay trái cũng có ra tiền à? Bán con Số Một cho rạp xiếc, thỉnh thoảng mình cho con Bé tiền đi xem xiếc, lại chả vui ư? Chứ bà xem, đợt này muốn chung vốn làm ăn lớn một chút với hàng xóm, có khoản bán con tuần lộc này thì đủ, còn dư đôi chút, tôi sắm mấy cái áo lông cho bọn trẻ. Cái áo con Bé mặc cũng vá chằng vá đụp rồi, chịu sao nổi mùa Đông. Mùa Đông năm nay, tuyết rơi càng muộn càng lạnh. Hừm…
– Nhưng.. giá mà ông đợi nó về. Giá mà hỏi ý kiến nó, cho nó chia tay…
– Ôi, bà ơi, làm sao tôi nỡ nhìn cảnh ấy? Có nó ở đây, tôi làm sao mà nỡ bán con này. Bà nghĩ tôi là thứ người cha gì?
Bé đứng như trời trồng, nước mắt tuôn ra ào ào. Ôi cha ơi, khổ thân cha! Lần đầu tiên Bé hiểu rằng mình được yêu thương đến thế.
Rồi đột nhiên, Bé không nghe thấy gì nữa. Một cảm giác mệt mỏi bao trùm lấy Bé. Hơi ấm từ đống cỏ khô bốc lên khiến đôi chân đã cóng rời rã ra. Đôi mắt sụp xuống. Và Bé chìm vào một giấc ngủ lạ lùng – một giấc ngủ mùa Đông. Có tuyết rơi lấp lánh sáng trong đêm. Có tiếng huyên náo đằng xa.. Và một cỗ xe rực rỡ với những con tuần lộc to đang phóng qua bầu trời. Dẫn đầu là một con tuần lộc đẹp lắm với bốn chân trắng muốt.. Ơ, nhưng nó không có sừng. “Số Một…. Đúng em rồi! Chị đây…”
Bé reo lên trong mơ. Đây mới đúng thật là đêm Noel mà Bé chờ đợi.
(Câu chuyện này không rõ xảy ra ở đất nước nào. Chỉ biết là một nơi có tuyết và có rừng, có tuần lộc. Có những ngôi làng còn nghèo khổ và những người nông dân tất bật kiếm ăn. Mà cũng không rõ xảy ra vào thời điểm nào nữa. Hình như đã lâu rồi. Mà hình như cũng mới đây thôi. Nhưng cũng chẳng quan trọng, vì ở đâu, bao giờ thì vẫn luôn có tình yêu giữa những con người giản dị, vẫn có những ước mơ bé nhỏ trong đời….)