Nhà thơ Nguyễn Anh Nông
VẦNG TRĂNG
Vầng trăng
như quả
trứng gà.
Trứng gà
nở ra
gà con.
Vầng trăng
nở ra
cây đa
chú Cuội.
Vĩnh viễn vầng trăng vẫn vầng trăng ấy
Gà mẹ mỗi ngày thêm một…vầng trăng.
1987
VẦNG TRĂNG VỚI ẾCH CON
Chú ếch con ngồi trên bờ nước
Thấy vầng trăng sáng, hát nghêu ngao
Như cùng với vầng trăng kết bạn
Ếch giật mình kêu lên mấy tiếng:
“- Ô vàng trăng té xuống nước rồi
Thương cho vầng trăng quá đi thôi!”
Ếch vội vã nhảy ùm xuống cứu.
Ngụp lặn mãi tìm không thấy bạn
Ếch thương trăng chết đuối dưới ngòi
Ếch nghĩ “Trăng chưa hề tập bơi”
Trèo lên bờ ếch ngồi ếch khóc
Nước mắt rơi như giọt sao rơi
Ếch tự trách: Tại mình lơ đãng
Một phút giây để mất bạn vàng…
Ếch dụi mắt ngỡ nằm mơ thấy
Chợt reo lên:- Ơ, bạn trăng ơi!
Vầng trăng xinh toét miệng ra cười…
TÂM SỰ CỦA CÁI TẨY
Sách vở nào giây mực
Hay chữ xấu chữ thừa
Tôi bào trơn, đánh bóng
Lại hình hài như xưa.
Đừng kiện tôi, anh giấy
Tôi chẳng hề tội chi
Mà đang giúp anh đấy
Kẻo anh mang tiếng “hề”…
Có kiện, thì hãy kiện
Cậu học trò của anh!
Nhưng mà thôi, sao nỡ
Họ đâu đã …trưởng thành?
THÀY GIÁO GÀ TRỐNG
Xưa, anh Trống đi dạy học
Việc nhà có chị Mái mơ
Chị gánh bao nhiêu khó nhọc
Anh Trống hồn nhiên, vô tư.
Chị Mái đêm qua, cáo bắt
Để lại đàn con măng tơ
Anh Trống buồn đau xé ruột
Lộc ngộc vụng về con thơ.
Đàn con ríu rít chân bố
Vườn rau, sân vắng, bãi bờ
Anh Trống xem chừng tất bật
Cái dáng cao gầy lắc lư.
Bóng chị Mái không còn nữa
Anh Trống vào ra phạc phờ
Chân đá vào chân mắc tóc
Lòng dạ anh như tơ vò.
Ngày ngày anh Trống lên bục
Chẳng được hồn nhiên vô tư
Dạy trò học, thầy quên hết
Nhớ mỗi vần ò…ó…o!
Cao Bằng, 1988
Đêm trông trăng. Nguồn ảnh: Internet
Tác giả Nguyễn Anh Nông