Bé sợ bóng tối, vì bóng tối màu đen. Bé ngồi trong bóng tối, thấy xung quanh tối om, đen kịt.Bé phải ôm chặt lấy mẹ mỗi khi tắt đèn trong phòng.
Mẹ thấy thế, bèn bật đèn lên cho Bé nhìn xung quanh phòng. Cái giường này, cái tủ đựng đầy quần áo, cái bàn bé hay ngồi học, bức tranh có bông hoa và một con bọ đốm treo trên tường. Tất cả đều bình thường như hàng ngày Bé nhìn thấy. Rồi mẹ lại tắt đèn đi. Mẹ đố bé, trong phòng có những đồ vật nào. Bé nói: giường này, tủ này, bàn này, bức tranh này.Mẹ lại bật đèn lên, Bé thấy Bé nói đúng: Giường, tủ, bàn, tranh. Tất cả vẫn còn đó, chẳng mất đi đâu cả.Hóa ra, trong bóng tối, mọi vật vẫn y nguyên như khi có ánh sáng.
Thế thì Bé không còn sợ bóng tối nữa rồi. Bé nằm trong phòng tối, nhắm mắt, và hình dung rất rõ xung quanh Bé có gì. Ngay bên cạnh Bé còn có mẹ. Trong bóng tối, Bé không nhìn thấy mẹ mà chỉ cảm thấy bàn tay mẹ đang xoa lưng cho Bé. Mẹ chỉ làm thế khi đèn đã tắt, cả nhà lên giường đi ngủ.
Bé thấy buồn buồn, thích thích ở lưng. Bé thấy díp mắt. Bé bắt đầu thấy thích bóng tối rồi. Bé đã biết, bóng tối giúp cho Bé và bố mẹ được nghỉ ngơi.