Chúng mình làm bạn, con nhé?
(Mẹ sẽ cố gắng viết mỗi ngày, cho con, và cho mẹ…)
Hai nhân vật chính trong cuốn “Chúng mình làm bạn, con nhé? – Vì sao mẹ sinh ra con trên đời này?”
Lời hứa
Hôm nay mẹ đến đón con ở trường, nhưng tìm mãi mới thấy con. Hóa ra con vẫn đứng trên sân khấu như mẹ dặn, nhưng lại đứng khuất sau bụi cây nên mẹ không nhìn thấy ngay. Khi mẹ tìm thấy con, lúc ấy mặt con buồn thiu. Mắt con như chực khóc đến nơi.
Con xin mẹ thêm 5 phút nữa để con đợi. Giọng con khẩn khoản.
Mẹ biết, con đợi ai. Và con đợi điều gì.
Mẹ đồng ý để con đợi.
Hôm qua con đã kể với mẹ câu chuyện của con. Rằng con đang ngồi chơi với chị, đợi mẹ đến đón; tay con cầm tập bài magic – trò chơi mà ở trường con các bạn đang rất thích. Bỗng có một nhóm anh lớn đi qua, giật mất các quân bài khỏi tay con.
Mẹ đoán, chắc lúc ấy mặt con méo xệch.
Hẳn là nhìn thấy mặt con thảm quá, nên một anh trong nhóm ấy đã lấy 2 quân bài trả lại cho con, chắc để khỏi mang tiếng là cướp hết bài của em bé. Anh ấy hẹn: ngày mai, ở đúng chỗ sân khấu này, anh sẽ mang cho em 12 quân bài magic.
Khi con kể với mẹ, con vui lắm. “Mẹ biết không, ngày mai con sẽ có thêm 12 quân bài cơ đấy”.
Mẹ hỏi con: con có biết tên anh ấy không? Anh ấy học lớp nào?
Con lắc đầu: con không biết. Nhưng anh ấy hứa rồi mẹ ạ.
Khi con kể lại với mẹ, mắt con sáng rực. Con hình dung, ngày mai, ở đây, con cầm 12 quân bài trên tay. Thật là tuyệt.
Sáng nay, con háo hức đến trường. Con dặn mẹ nhớ tìm con ở trên sân khấu của nhà trường. Con sẽ đứng trên đó, chờ một lời hứa được thực hiện.
Và hôm nay, con đã đợi. Sự thất vọng ngày một đầy lên trong con. Con nhìn hết mặt những người đi qua mình, xem có thấy anh hôm qua không. Con xin thêm mẹ 5 phút, để nhỡ đâu anh ấy đến tìm con mà không thấy.
Nhưng chờ hết 5 phút, đến giờ phải về, người con tìm vẫn bặt tăm.
Nhìn mặt con buồn bã, lòng mẹ cũng thắt lại.
Mẹ vỗ về con rằng, có thể hôm nay anh ấy nghỉ học. Có thể anh ấy quên không mang quân bài đi nên không dám lên đây để tìm gặp con. Có thể nhà anh ấy hết sạch các con bài rồi.
Mẹ không dám nói điều này, nhưng cuối cùng mẹ vẫn quyết định nói ra: con có nghĩ, anh ấy đã quên lời hứa với con không?
Con lắc đầu quầy quậy. Anh ấy không thể quên được. Anh ấy đã hứa chắc chắn rồi.
Niềm tin trong sáng của con đã không hề lay chuyển. Con gái ạ, mẹ vui vì con biết tin người khác. Con người sống với nhau cần phải có niềm tin. Con thử tưởng tượng mà xem, nếu chúng ta sống mà bạn bè không tin nhau, bố mẹ con cái không tin nhau, thì cuộc sống khủng khiếp như thế nào. Chúng ta sẽ ngờ vực, nghi kị nhau. Dối trá, lừa đảo sẽ hoành hành. Những người tốt bị lừa dối, lợi dụng. Cái xấu, các ác tha hồ quần đảo. Đó sẽ là địa ngục chứ không phải là cuộc sống nữa.
Vì vậy, con gái ạ, dù ai đó có vô tình hoặc cố tình thất hứa với con, thì con cũng đừng bao giờ mất niềm tin.
Người bạn lớp trên mà con không hề biết tên, mẹ không biết vì lý do gì bạn ấy đã không xuất hiện trên sân khấu chiều nay, nhưng mẹ vẫn hy vọng bạn ấy chưa thực hiện chứ không phải là không thực hiện lời hứa với con.
Trong tình huống tệ nhất, là bạn ấy lừa dối con, thì con cũng hãy học cách tha thứ cho bạn ấy. Hãy để cho bạn ấy biết rằng, vẫn con vẫn tin bạn ấy, và bạn ấy luôn có cơ hội lấy được lòng tin ở con cũng như những người mà bạn ấy đã từng thất hứa. Nếu bạn ấy không biết giữ được lòng tin với người khác, thì bạn ấy mới là người phải buồn, phải hối hận con gái ạ. Khi đã đánh mất lòng tin với mọi người, thì bạn ấy sẽ chỉ nhận lại sự xa lánh, thậm chí là ghét bỏ của mọi người. Sống như thế thực chẳng sung sướng gì, phải không con.
Mẹ nghĩ, sẽ có lúc, người bạn ấy sẽ phải suy nghĩ về việc mình đã làm. Dù việc ngày hôm nay với con chỉ là việc quá nhỏ. Và mong rằng, sau câu chuyện này, bạn ấy sẽ học được cách giữ lời hứa với người khác.
Câu chuyện nhỏ này, mẹ muốn chia sẻ với con một điều: Hãy nhớ nỗi buồn nho nhỏ ngày hôm nay của con, để con biết rằng, khi mình đã hứa với ai điều gì, hãy thực hiện nó. Con cảm thấy bị tổn thương thế nào, thì người mà con thất hứa cũng sẽ tổn thương như vậy.
Và con biết không, việc giữ lời hứa thì không phải chỉ trẻ con mới cần phải học. Ngay cả người lớn cũng phải học đấy con ạ.
Nhà văn Phong Điệp
(Trích trong cuốn “Chúng mình làm bạn, con nhé? – Vì sao mẹ sinh ra con trên đời này?” – NXB Phụ nữ)