Home / Thơ - truyện / Mẹ, con và mặt trời

Mẹ, con và mặt trời

Người mẹ trẻ đi đằng trước, chìa ngón tay trỏ của bàn tay phải ra đằng sau. Thằng bé lóc chóc chạy bên cạnh, túm lấy ngón tay ấy bằng cả bàn tay. Nó ngước mắt đăm đăm nhìn mẹ, gương mặt dịu dàng, hệt như có một đám mây râm che chắn trong cái nắng cuối hè vẫn còn gay gắt. Chợt, nó kéo ngón tay mẹ. Mẹ dừng lại. Nó khẽ khàng thơm nhẹ lên mu bàn tay mẹ. Người mẹ có những ngón tay còn trẻ nhưng đã mệt mỏi, với những đường gân xanh nổi rõ. Mẹ đứng mấy phút bất động, không nhìn con, chỉ vụng về rút tay ra, kéo nó vào sát lưng mình. Vòng tay con choàng quanh hông mẹ. Mẹ vuốt ve đôi bàn tay nhỏ đầy những vết xước xác. Thì thầm:

– Con có đau không?

– Không.

Mẹ lại sờ vào tai thằng bé. Đôi tai mỏng li ti những mạch máu đỏ, hồng lên trong nắng. Nó lắc lắc đầu, quả quyết:

– Tai cũng chẳng đau gì.

– Thế thì con chạy đi chơi đi!

– Không phải xin phép à mẹ?

– Bây giờ mình đi chơi ngoài đường nên con cứ chơi, không phải ở trong lớp nên không cần xin phép.

– Mẹ đố toán con đi đã !

– Ừ, hai cộng năm bằng mấy ?

– Bảy!

– Giỏi quá! Thôi chạy chơi đi.

Trước khi chạy ra bãi cỏ ven hồ, thằng bé còn bảo mẹ:

– Mẹ ơi, con muốn cao lớn lên tận trời!

Người mẹ cười, gật gật, xua xua tay, không trả lời. Một người đàn ông đi ngang qua nghe thấy, âu yếm nhìn lại nó, và mẹ nó, nói: – Chị có đứa con thông minh quá!

Người mẹ cười, gật gật, không trả lời.

Người mẹ nghĩ, tháng này con dài ra được hai phân. Đến trời còn lâu lắm. Nhưng đã dài ra thêm. Có tháng con dài ra những năm phân. Con lớn lên nghĩa là con sắp đi học. Mẹ sợ lắm.

– Mẹ sợ gì hả mẹ? Mẹ nhìn thẳng vào mặt trời đi, không sợ đâu!

Thằng bé cười khanh khách nhe hàm răng sún, nhìn thẳng vào mặt trời gay gắt. Trong một thoáng, nó bụm tay che mắt, rồi lại buông. Mắt nó mở to, không chớp.

– Nhắm mắt lại con. Đừng nhìn mặt trời, hỏng mắt đấy! – Người mẹ kiên quyết.

Thằng bé mỉm cười:

– Không đâu, không hỏng.

Mẹ lại gần, rút cặp kính râm gọng xanh, đeo vào cho con. Thằng bé vùng vằng. Dậm chân. Và, khi đi qua hồ, nó bất thần rút cặp kính trên mặt ra, quẳng rất nhanh xuống nước. Cặp mắt kính loang loáng chấp chới một lát rồi mới chìm trong làn nước xanh rêu. Người mẹ sững sờ nhìn xuống, lẩm bẩm:

– Tối nay thể nào bố cũng cho một trận, mẹ làm sao can được đây! Bố đánh đỏ lừ cả tay mà không chừa được thói vứt đồ đi, hả con?

Thằng bé dường như không nghe thấy. Nó lại hớn hở hướng mặt về phía mặt trời. Đồng tử của nó trong veo, đen nhánh một cách đáng ngại. Nó nhìn thấy gì chăng?

– Con thấy mặt trời, mẹ ạ!

Thằng bé lại cất tiếng cười lanh lảnh, vặn vẹo người, đứng giữa đường ngọ nguậy như con sâu. Nó kêu: – Con thấy rúc rích khắp người, nắng cắn con, mẹ ạ!

Người mẹ mệt mỏi ngồi xuống mặt ghế đá ấm, dựa vào lưng ghế, bỗng khẽ bật cười vì cảm thấy ánh nắng cũng đang rúc rích ở lưng mình. Mẹ để mặc cho thằng bé hết nhìn mặt trời lại chạy nhảy loanh quanh gần đó. Nó nhặt lá. Nhặt được một ôm lá khô, sâm sẫm, bẩn bẩn, vun vào một góc. Đôi khi nó ngoái lại tìm mẹ, hét lên: “Con muốn cao lớn lên tận trời!”, rồi lại tiếp tục cuộc chơi. Người mẹ trẻ thở dài, nghĩ, thôi kệ, cho nó nhìn thấy mặt trời, và muốn cao đến trời. Đằng nào thì mẹ cũng chưa từng dám nhìn thẳng vào mặt trời và chưa bao giờ có mơ ước buồn cười như thế. Mẹ không hiểu được đâu!

Mẹ chỉ đang nghĩ, không biết nhà cô giáo dạy lớp một ở đâu để đến thăm trước khi năm học mới bắt đầu. Chưa khai giảng nhưng các con đã đến trường được hai tuần rồi.. Mẹ sẽ nói sao cho cô không véo tai và đánh vào tay con. Mẹ chỉ ước mơ vậy thôi. Ước mơ của mẹ cũng buồn cười thế, không ai hiểu được đâu!

 Buổi tối, trước khi đi ngủ, mẹ bàn với bố kế hoạch đến thăm cô giáo. Bố càu nhàu: “Chưa vào năm đã lo thăm thày. Từ từ đã!”. Thằng bé đang đánh răng ở tận nhà tắm mà cũng nghe được hay sao, bỗng chạy vào, miệng còn đầy bọt xà phòng, lúng búng bảo mẹ:

– Mẹ nhắc cô giáo, tên con là Nhật An, nhé?

– Mẹ sẽ nói.

– Tên con không phải là Tự Kỷ, nhé?

Người mẹ kêu lên một tiếng nhỏ, bàn tay còn trẻ nhưng đã mệt mỏi, đưa nhanh lên chẹn vào cổ.

Thằng bé bấy giờ đã chạy tọt ra nhà tắm, xúc miệng òng ọc. Xong xuôi, nó hát lên một câu theo điệu «Bé ơi, ngủ ngon, đêm đã khuya rồi… » :

– Mẹ ơi, Nhật An muốn lớn lên tận trời !

 

Mặt trời vui. Ảnh: Masha

 Thuỵ Anh (Trích trong tập truyện “Gió trắng”)

About admin2

Scroll To Top