Home / Bài Viết / Một ngày của em

Một ngày của em

Hôm nay tôi dậy sớm hơn mọi ngày. Cảm giác thật khoan khoái. Mẹ đã dậy từ lâu và đang chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà. Bố đang tưới hoa. Em gái cưng bé bỏng thì vẫn… ngủ nướng. Tôi nhìn ra cửa sổ. Ôi chao! Ánh bình minh mới đẹp làm sao. Tôi đang mải ngắm thì nghe tiếng bố gọi. Tôi sực nhớ ra tối qua đã hứa với bố là sáng mai sẽ giúp bố một tay để tưới hoa. Bây giờ đã là sáng mai. Tôi vội cầm bình tưới chạy ra ban công giúp bố… ” nhiều” tay. Vừa đến nơi, tôi đứng sững lại. Các nàng cúc nho nhỏ càng đẹp hơn nhờ những giọt sương long lanh trong nắng sớm, trông chúng như mặt trời bé con vậy. Kể ra thì dậy sớm cũng thật thú vị. Ngày mai, ngày kia, ngày kia nữa tôi vẫn sẽ dậy-thật-sớm. Ngày kia nữa nữa thì không! Haha!

Chu Bảo Chi (Lớp Nghĩ & Viết 4-5)

little-girl-watering

 Tưới cây giúp bố nào!

Ảnh: Internet

Đối với tôi, hôm nay như một cốc cà phê sữa. Có cả vị ngọt lẫn vị đắng. Ngọt thì cũng ngọt lắm, đắng thì cũng chẳng thua gì. Vị ngọt lịm là vì tôi được điểm mười, về nhà mẹ đã khen. Mẹ mua cho tôi một cái bánh có vị tôi thích.

Cái đắng mới gọi là kinh khủng! Vừa được khen xong, tôi đã bị mắng. Tự dưng, chính tôi cũng không hiểu điều gì đã xảy ra với bản thân mình khi tôi đã luýnh quýnh làm vỡ bát. Bị mẹ mắng, tôi thấy cổ họng nghẹn lại, đăng đắng, sống mũi cay cay.

Nhưng đó là một ngày thú vị của tôi, còn bạn thì sao?

Biện Lê Vy (Lớp Nghĩ & Viết 4-5)

ngay -nhu-mot-tach-caphe

 Ngày hôm nay của tôi như một tách cà phê

Ảnh: Internet

 “Hôm nay con không đi học đâu, lạnh lắm”.

Đó là câu đầu tiên tôi nói trong ngày thứ năm này. Trời lạnh buốt, tôi lại chỉ mặc mỗi một bộ quần áo lanh. Một lúc sau, tôi mới dậy được. Ăn sáng xong, tôi bắt đầu hành trình đi học.

“Buổi sáng hôm nay, trời có nhiều sương mù, mưa nhỏ, nhớ mang ô đấy.” Trước khi đi, mẹ đã nói như vậy đó.

Bầu trời bây giờ thật u ám, tôi cũng có cảm giác sắp có điều gì xảy ra. Trên đường dù cách mấy mét nữa mới có quán phở nhưng tôi đã nghe rõ hương thơm rồi. Dọc đường đi, tôi thấy vài bà lão đang bán nước. Khói bay nghi ngút. Những chú chim xinh đẹp hằng ngày vẫn hót líu lo giờ không thấy đâu cả. Trong làn sương mờ ảo, tôi còn có thể thấy những chiếc xe máy đang chạy, vài bạn cũng giống tôi phải đi bộ đến trường.

Đi gần đến trường, tôi mới phát hiện ra:” Mình quên khăn đỏ ở nhà”. Thế là tôi tức tốc chạy về nhà, rồi lại phóng như bay đến trường. Hôm đấy khi trở về, tôi suy nghĩ mãi, cuối cùng rút ra một điều: “Nếu hôm nay không mải quan sát đường thì tôi đã không quên khăn đỏ rồi”. Nhưng hôm nay thực sự tôi mới có thể cảm nhận vẻ đẹp, sự thú vị của buổi sáng.

Biện Lê Vy (Lớp Nghĩ & Viết 4-5)

About Bui Huong Lien

Scroll To Top