Sau khi đọc truyện ngắn “Cô Gió mất tên” của tác giả Xuân Quỳnh, các bạn nhỏ lớp Nghĩ và Viết đã được truyền cảm hứng để viết về thiên nhiên quanh mình. Qua lăng kính của các bạn, gió đã được nhân hoá như thế nào, xin mời bố mẹ và các độc giả cùng bước vào thế giới của các bạn.
——————————-
Em đã gặp cô Gió ở khắp mọi nơi. Cứ mỗi cuối tuần, ba mẹ con em lại đi xe đạp ở sân chơi gần nhà. Thỉnh thoảng có gió vi vu làm bay tóc nhưng em chẳng nhìn thấy cô Gió bởi vì cô không có hình dạng. Lần khác, em đi thăm trang trại ong thì chợt nghe thấy tiếng sáo du dương nhưng chẳng thấy bạn nào thổi sáo cả. Em ngước lên thấy con diều như một hình vuông đang bay lượn trên nền trời màu xanh vàng và cam. Ngay lúc này, khi đang viết, em nhìn thấy những sợi tóc của em đang bay phấp phới trước mặt. Hoá ra, cô Gió đang được chị Quạt trần thổi bay khắp phòng. Cô Gió đem làn gió mát lành và niềm vui cho tất cả mọi người. Cô Gió thật là tốt bụng!
Lê Nguyễn Minh Chi (Lớp Nghĩ và Viết 3)
~*~*~*~*~*
Đã nhiều lần em gặp cô Gió. Khi ở sân trường, em chạy và cảm giác cô Gió đang chạy theo mình. Khi đi trên đường, em cảm thấy nóng bức, cô Gió đã thổi mát cho em. Mùa hè oi bức, em bật điều hoà lên và cảm thấy cô Gió đang ở bên cạnh mình. Em rất vui mỗi khi gặp cô Gió và em muốn được gặp cô nhiều lần nữa.
Nguyễn Tuấn Nam (Lớp Nghĩ và Viết 3)
~*~*~*~*~*
Người ta gọi anh là Gió. Việc của anh là đẩy những chiếc tàu buồm đi nhanh hơn. Không có anh, những chiếc tàu buồm chỉ đi chậm rì rì thôi. Trong những ngày xuân đầu năm, anh giúp không khí trong lành hơn. Vào những ngày hè nắng gay gắt, anh thường “phóng mô tô” qua mặt mọi người khiến ai cũng phải thốt lên: “Mát quá! Mát quá!”. Mùa thu, anh thổi những chiếc lá vàng óng rơi xuống đất, tạo thành thảm lá rực lửa. Có lần, anh còn thổi những bạn mây về làm mưa trên những vùng đất khô cạn. Khi xảy ra việc không may như cháy, anh thổi khói bụi độc hại đi để không ai hít phải. Hầu như ai cũng thích anh. Đó là câu chuyện về anh Gió.
Nguyễn Tùng Minh (Lớp Nghĩ và Viết 3)