Hu hu… Tôi là Sâu Sụt Sịt. Mọi người gọi tôi thế là vì tôi hay khóc nhè! Từ hồi bé mới sinh ra, tôi khóc dữ lắm, khóc đến nỗi ngập nhà ngập cửa. Nhưng lạ cái, ai giúp tôi, cho tôi cái gì là tôi khóc. Vậy mà khi bị mắng, bị trách tôi lại vui. Khi sinh ra, tôi mặc cái áo xanh lá. Lớn lên tôi vẫn thế nhưng mỗi khi khóc, Sụt Sịt đây chuyển thành màu hồng. Cứ thế, thời gian dần trôi đi, tôi to khỏe, cao lớn và đã làm xong một cái kén. Ai trong xóm cũng bảo rằng tôi sẽ không ra được, có khi còn ngập luôn trong đấy chứ chẳng đùa. Nghe vậy, tôi phấn khởi mà không khóc nữa, chui vào kén và chuẩn bị trở thành một chú bướm. Ngày qua ngày, kén nhỏ của tôi cứ thủng dần. Cuối cùng thì cái ngày ấy cũng đến, tôi bước ra với đôi cánh mỏng manh có màu xanh lam đẹp tuyệt. Và điều này mới là đỉnh nhất: Tôi không hề khóc nhè khi nhận được đôi cánh này.
Khánh Hà (Lớp Nghĩ và Viết 4-5)
****************
Xin chào, tôi là Hoa Hồng. Tôi sống ở rừng cùng với dòng họ hoa hồng. Thi thoảng, tôi có thấy vài người đi qua đây. Ai cũng trầm trồ với nhan sắc của tôi. Tôi còn chơi thân với Oải Hương nữa. Chúng tôi hay đi dạo với nhau. Tôi rất yêu khu rừng đẹp đẽ của tôi.
Minh Anh (Lớp Nghĩ và Viết 4-5)
****************
Tôi xin tự giới thiệu, tôi tên là Ong Vàng. Dù tôi là con vật bé nhỏ nhưng tôi rất có ích trong cuộc sống. Từ khi mới sinh ra, tôi ở những nơi vắng vẻ, rất xa các thành phố lớn, nhưng khi lớn lên, tôi được chuyển ra thành phố sinh sống. Ở thành phố, tôi gặp được rất nhiều những chú ong vàng khác. Chúng tôi hàng ngày đi hút mật để thụ phấn cho hoa lá ngày càng đẹp hơn. Loài ong chúng tôi có một tính tốt là rất yêu thương lẫn nhau và đoàn kết. Hễ người nào mà chạm vào tổ của chúng tôi là các chú ong khác vây đốt và bảo vệ tổ ong. Ở bên trong tổ ong có rất nhiều chú ong nhỏ. Chúng tôi là những chú ong lớn thường ở ngoài che chở cho các ong bé. Tôi sẽ tiếp tục làm việc như bây giờ trong tương lai.
Phương My (Lớp Nghĩ và Viết 4-5)
****************
Xin chào, mình là cây. Mình được sinh ra và lớn lên tại một khu rừng um tùm có rất nhiều chim. Khi được chuyển về thành phố, mình rất bỡ ngỡ vì ở đây đông người đi lại nhưng thật vui vì có chim chóc làm bạn với mình. Những lúc trời nắng nóng, mình là bóng râm. Mình thải ra khí Oxy và hít vào khí độc hại. Ngày nào mình cũng được một em nhỏ tưới nước. Các em nhỏ còn thường xuyên bắt sâu, cắt tỉa lá cho mình nữa. Hàng ngày, mình ngắm nhìn những người đi làm tấp nập, những học sinh nô nức đến trường. Trong tương lai, mình vẫn sẽ tiếp tục làm việc tốt.
Phương Vy (Lớp Nghĩ và Viết 4-5)
****************
Tôi là một loài bọ. À đúng rồi! Tôi nghĩ mình là một con bọ cánh cứng. Tôi là một cư dân của huyện Đông Anh. Nơi đây là một nơi đáng để sống, tôi phải nói như vậy. Cỏ xanh um tùm, hoa lần lượt kết bông, thơm ngào ngạt. Trước cổng vào, có một tấm biển ghi “Nhà hàng Lộc Vừng”. Quả thật, bên trong nơi này cũng có nhà hàng Lộc Vừng. Vừa đi, tôi vừa quan sát những cảnh đẹp ấy, thế nào mà tôi lại bay đến chỗ mà tôi chưa từng bén mảng, ngôi nhà của con người. Có hai ngôi nhà rất to với tôi (tòa nhà ấy cũng rất to với con người). Tôi dừng lại và ngắm nghía một chút. Đẹp thật! Ở giữa hai ngôi nhà đó, có một bể bơi rất to và rất sâu. Tôi thích thú lắm.
Bỗng một cơn gió tạt qua khiến tôi lảo đảo ngã xuống bể bơi. Ban đầu, thấy nước gợn lăn tăn, êm như ru, tôi cười vang, nhưng tiếng cười dần thành tiếng… thét. Tôi sợ điếng cả người, cố nghển cổ lên. Bên cạnh, một anh chàng bọ cùng loài với tôi cũng đang chới với.
Thật may, những ân nhân cứu mạng đến. Đó là ba chị em có mái tóc xoăn dày bồng bềnh. Một cô bé nói: “Chị Mây ơi, chị đi lấy lá đi để em với chị vớt hai con bọ này”. Họ không khua được, bèn nhảy hẳn xuống bể bơi, ướt cả người. Họ đã cứu được anh chàng bọ kia đặt lên thành bể. Tôi được cô chị cả vớt lên nhưng cô ấy lại lỡ đánh rơi tôi. Rất may, tôi chỉ rơi ở thành bể thôi. Cô chìa ngón tay trỏ ra cho tôi. Ngại ngùng lắm, tôi mới giơ hai chân trước lên bám vào. Cô nhấc bổng tôi đặt lên giữa một chiếc lá. Cậu bạn kia cũng được đứng trên lá. Đó là câu chuyện của tôi khi đến ngôi nhà của con người. Và một điều nữa, nói nhỏ nhé, tôi đã nhờ ân nhân viết lại câu chuyện này đấy!
Cát Tường (Lớp Nghĩ và Viết 4-5)