(Viết cho con trai Tí Bồ – bài dự thi Cuốn sách ấu thơ của tôi của bố Tí, thành viên CLB Đọc sách cùng con)
Con trai Tí Bồ,
Để bố kể con nghe về những câu chuyện đã xa rất xa của bố. Khi đó, bố vẫn còn là một cậu bé, lớn hơn con bây giờ, nhưng vẫn là một cậu bé.
Giờ ngồi ngẫm lại, bố không có ấn tượng nhiều lắm về những cuốn sách thủa nhỏ vẫn đọc . Không phải vì chúng không hấp dẫn , không phải vì cảm nhận,hay cảm xúc của bố hồi đó dở .Chỉ là hiện tại ký ức về những trang sách đó không đủ rõ ràng để bố có thể viết ra. Hay tại đi qua thời gian, bố đã chai sạn rồi? Nhưng cũng có một số truyện mà bố vẫn nhớ, và rất muốn con trai bố đọc. Kể như câu chuyện tình đầy nắng, gió và biển của thuyền trưởng Gray và cô bé làng chài Axon, câu chuyện tự do về cánh buồm đỏ thắm .
Đôi khi bố vẫn tự hỏi, liệu thứ hạnh phúc “mãi mãi ” có tồn tại không? Hay là thực ra, cuộc sống của chúng ta vẫn luôn cần những câu chuyện cổ tích mới… Ngay sau khi Gray thoát khỏi nỗi buồn bởi anh đã tìm thấy điều mình cần trong cõi bao la này và khi Axon thoát khỏi sự hắt hủi, coi khinh của loài người … sẽ lại là những câu chuyện cổ tích mới ?!
Đằng sau cánh buồm đỏ thắm, có mở ra một câu chuyện cổ tích mới?
Trở về hiện tại , điều bố nhớ nhiều hơn, để lại ấn tượng nhiều hơn trong ký ức bố vẫn là hình ảnh bà nội con dẫn bố đi mua sách ở cuối phố Huế vào mỗi buổi tối cuối tuần. Thủa đó bố khoảng 5 tuổi và đã biết đọc thạo rồi.
Đó là một hiệu sách nhỏ bé vô cùng, nằm khoảng giữa chợ Giời và Bách hóa tổng hợp cũ, chỗ này ngày xưa gọi là Đầu ô, là nơi bà mua cho bố những cuốn sách bé xíu xiu, chỉ to cỡ bao thuốc lá và được in trên thứ giấy tái sinh chất lượng thấp. Bố vẫn nhớ bà nội con dắt tay bố đi bộ ,dưới ánh đèn đường mờ mờ ,và trên đầu là những con gián bay tung trời . Phải, những con gián, chẳng hiểu sao ngày đó nhiều gián thế …
…Thế nhưng hơn cả những điều kì diệu, hơn những thứ mà người ta vẫn rao giảng hàng ngày về những giá trị, về những phương pháp giáo dục tân tiến …. đó là vô số những điều nhỏ bé nhất mà bà nội ban tặng cho cuộc sống của bố .
Chỉ đơn giản là một người mẹ. Với bố, mọi ngôn ngữ là không đủ cho một người mẹ, và cũng chính là bà nội con bây giờ.
Bố và con đã là những người may mắn. Và bố nghĩ, “Cuốn sách ấn tượng nhất” của bố hay bài học lớn nhất của bố chính là chúng ta hãy sống bằng những gì ta có. Bởi tất cả đều xuất phát từ tình thương và đến từ muôn vàn những điều nhỏ bé .Đó cũng chính là những thứ quý giá nhất mà tạo hóa ban tặng cho con người, con trai ạ .
Bố sợ một xã hội vô cảm – thờ ơBởi nó là nguồn cội của mọi thứ xấu xa.Dường như con người đang thờ ơ với cả chính mình …Bởi sự vô ơn còn tồi tệ hơn cả phản bội .
Ảnh Tí Bồ:
Đố các cô chú bác: Bà nội cháu đang cầm ảnh ai thế?
Và đây nữa: Ai là ai?