Hỡi Duncan ơi!
Tớ chán quá, vì cậu toàn dùng màu khác thôi. Tớ không muốn bị bỏ rơi đâu, vì các màu khác mà tớ bị tẩy chay, các bức tranh cần dùng tớ thì cậu lại dùng sai màu. Thay vì dùng màu da thì cậu lại dùng màu nâu.
Người bạn bị lãng quên của cậu.
Màu da…
* Hồng Ân *
—————
From: Màu xanh nhạt – To: Duncan
Duncan thân mến!
Tớ là màu xanh biển nhạt của cậu đây. Tớ đã rất đau đầu vì cậu tô màu tớ quá nhiều, nếu không là tô bầu trời thì là tô mặt biển. Những con cá heo của cậu làm tớ phát chán lên vì cậu muốn chúng xuất hiện quá nhiều. Tối đến, khi mọi thứ chìm trong màn đêm tĩnh mịch, cậu vẫn lôi tớ ra để vẽ. Cậu có hộp màu mà không chịu để tớ ở trong đó, tớ cảm thấy lạnh cóng khi bị bỏ rơi dưới gầm giường của cậu. Làm ơn, Duncan, hãy cho tớ nghỉ ngơi!
Màu xanh người bạn rất vất vả của cậu.
* Khôi Nguyên *
—————
Duncan này!
Tớ muốn nói với cậu một điều. Tớ đã quá chán khi cậu vẽ bí ngô và mặt trời. Vì tớ rất sợ những khuôn mặt dữ tợn được khoét trên quả bí ấy. Và tớ cũng rất sợ bị cháy nắng khi ngay sát cạnh mặt trời. Tớ cần được mua một chiếc ô và cả một tuýp kem chống nắng nữa! Tớ cần được nghỉ ngơi ở một biệt thự nào đó rất xa nơi này!
Người bạn nhát gan của cậu.
Bút sáp màu cam.
* Tùng Minh *